“…………….” Nguyễn Tri Hạ không biết nói gì nữa.
Gen của nhà họ Tư khá tốt, cho dù “Tư Gia Thành” lớn ở nhà, hay trước mắt là đứa trẻ hư Tư Gia Thành nhỏ, lớn lên đều rất dễ nhìn, mặt khác do là đứa trẻ có bộ dạng mới lớn, dựa vào khuôn mặt này trưng ra vẻ mặt đáng thương thì cũng quá có tính lừa gạt.
Có điều, cậu ta cứ tự nhiên như vậy để tôi đi trả nợ cho cậu, có phải quá kiêu ngạo không?
“Tư Gia Thành, tôi không có nghĩa vụ phải giúp cậu trả nợ.”
“Dù sao đi nữa về sau chị là bạn gái của tôi, tôi bây giờ tiêu tiền của chị, về sau tiền tôi kiếm được từ điện tử chuyên nghiệp đều cho chị tiêu.”
Nói ba câu không rời việc chơi game
“Tôi đã kết hôn rồi rồi!” Nguyễn Tri Hạ có chút dở khóc dở cười.
Tư Gia Thành nhỏ đứng dậy vươn vai, nói: “Tôi đẹp trai như vậy, chị chắc chắn sẽ vì tôi mà ly hôn với chồng chị.”
Nói xong, cậu cầm cái gương bên cạnh lên soi, thở dài nói: “Thật đẹp trai.”
Nguyễn Tri Hạ
Nguyễn Tri Hạ và Tư Gia Thành nhỏ sau khi cơm nước xong xuôi thì rời đi.
Có điều trước khi đi phải quy định rõ ràng với Tư Gia Thành nhỏ, không được làm xáo trộn căn phòng, không được vay ngân hàng, cũng không được phép chạy lung tung.
Lúc đầu Tư Gia Thành nhỏ không đồng ý, Nguyễn Tri Hạ cười lạnh lùng: “Có tin tôi nói với Tư Mộ Hàn là cậu ở chỗ này không?”
“Người bình thường không thể nào gặp được anh ấy.”
Nụ cười của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/387513/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.