Chương trước
Chương sau
Nguyễn Tri Hạ lộ vẻ nghi ngờ: “Anh nói là Tư Gia Thành sao?”
Lẽ nào trước đó “Tư Gia Thành” nói buổi tối sẽ đến đón cô là vì biết tối hôm nay sẽ mưa à?
Thời Dũng phải mất một lúc mới kịp phản ứng và trả lời: “Vâng.”
Nguyễn Tri Hạ thật ra là người rất mềm lòng, nghĩ đến chuyện chiều nay mình đã nói cho Nguyễn Hương Thảo biết tung tích của anh thì hơi chột dạ hỏi: “Anh ấy đang ở đâu?”
“Cậu chủ có việc phải đi Kim hải. Cậu chủ có nói buổi tối sẽ không về nhà ăn cơm.” Nếu như không phải cậu chủ có chuyện bận thì chắc hẳn đã đích thân tới đón mợ chủ rồi.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ chợt căng thẳng.
Không đến mức trùng hợp bị Nguyễn Hương Thảo gặp phải như vậy chứ?
Thời Dũng qua gương chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ lo lắng thì cho rằng cô quan tâm tới cậu chủ liền nói: “Cậu chủ chỉ đi xử lý một chút việc công thôi, sẽ không về nhà quá muộn đâu.”
Nguyễn Tri Hạ không yên lòng khẽ gật đầu nhưng không chú ý tới cách xưng hô của Thời Dũng đối với “Tư Gia Thành”.
Ngược lại, sau khi Thời Dũng kịp phản ứng đã kinh ngạc tới toát mồ hôi lạnh.
Khi bọn họ về đến nhà, trong biệt thự vắng vẻ.
Nguyễn Tri Hạ vừa vào cửa thì theo bản năng nhìn xung quanh, cũng không biết mình muốn tìm gì nữa.
Cô hơi phiền não đi lên tầng thay quần áo khác rồi đi vào phòng bếp nấu cơm.
“Tư Gia Thành” không ở nhà, hành tung của Tư Mộ Hàn giống như một câu đố hay một người tàng hình vậy. Cô chỉ cần nấu cho một mình cô ăn là được rồi.
Lúc ăn cơm, cũng không biết sợi gân nào của cô không đúng mà cô lại gọi điện thoại cho Tiêu Giai Kỳ, muốn thăm dò xem có phải Nguyễn Hương Thảo có đi Kim hải không.
“Mẹ, mẹ ăn cơm chưa?” Nguyễn Tri Hạ cố gắng che giấu sự sốt ruột trong giọng nói của mình.
Giọng điệu Tiêu Giai Kỳ nghe xong có chút ngạc nhiên: “Mẹ chưa ăn, bây giờ còn đang chuẩn bị ăn. Ba con và chị con đang nói chuyện trong thư phòng nên mẹ còn đang chờ bọn họ.”
“À… Vậy sao? Con chỉ hỏi thử mà thôi. Con ăn cơm trước đây, tạm biệt.” Nguyễn Tri Hạ cúp điện thoại và thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bên kia, cho dù Tiêu Giai Kỳ cảm thấy Nguyễn Tri Hạ gọi điện thoại về có hơi đột ngột, nhưng nghĩ đến bây giờ cô còn quan tâm tới mình như vậy, tâm trạng bà ta tự nhiên cũng tốt hơn.
Lúc này, Nguyễn Lập Nguyên và Nguyễn Hương Thảo vừa vặn đi từ trên tầng xuống.
Bà ta vội vàng đi tới: “Hai ba con ông nhanh tới ăn cơm đi, thức ăn cũng sắp nguội mất rồi.”
Nguyễn Hương Thảo liếc nhìn bà ta: “Con không ăn, con phải ra ngoài.”
Lúc này Tiêu Giai Kỳ mới chú ý thấy Nguyễn Hương Thảo đã thay quần áo khác, còn trang điểm rất cẩn thận.
“Con đi đâu vậy? Bây giờ cũng đã muộn rồi…”
“Mẹ không cần quan tâm, con ra ngoài đương nhiên là để làm chuyện quan trọng rồi.” Nguyễn Hương Thảo liếc nhìn Tiêu Giai Kỳ rồi lấy gương ra soi và cảm thấy rất hài lòng về cách trang điểm của mình.
Nguyễn Hương Thảo không tin “Tư Gia Thành” có thể từ chối được người xinh đẹp gợi cảm như cô ta.
Câu lạc bộ cao cấp Kim hải.
Tư Mộ Hàn bước ra từ trong phòng riêng, lấy điện thoại gọi cho Thời Dũng.
“Đã đón người được chưa?”
Thời Dũng: “Đã đưa mợ chủ về đến biệt thự an toàn.”
“Ừ.”
Tư Mộ Hàn cúp điện thoại, định đến phòng vệ sinh một chuyến nhưng khi xoay người lại bị một người phục vụ đang bưng cơm cari đụng vào người.
Sốt cari đổ hết lên quần áo Tư Mộ Hàn.
Người phục vụ thấy vậy bị dọa bối rối, toàn thân run rẩy vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi ngài, thật xin lỗi…”
Hai đầu lông mày Tư Mộ Hàn đã nhíu chặt lại nhưng cũng không mắng người phục vụ, xoay người rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.