Chương trước
Chương sau
Bảo vệ cảm thấy người này khí chất quá mạnh, vừa nhìn nhất định là nhân vật lớn, cũng không dám chậm trễ, trực tiếp đưa anh đi đến chỗ lễ tân Anh nói với mấy cô ấy một chút anh muốn tìm ai.
Cô lễ tân hôm nay cũng là trong tình trạng bày thế trận chờ quân địch, bên trong thiếu chút nữa đã bị các phóng viên trà trộn đi vào, lúc này đã thần hồn nát thần tính.
Thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Tư Mộ Hàn, nói có chút lắp bắp Xin hỏi ngài… tìm… tìm ai
Nguyễn Tri Hạ Tư Mộ Hàn rũ mắt xuống, nhằm giấu đi sự mất kiên nhẫn ở đáy mắt.
Gần đây sự kiên nhẫn của anh không được tốt, thế nhưng lúc gặp chuyện có liên quan đến Nguyễn Tri Hạ, anh phát hiện khả năng nhẫn nại của mình cao hơn một chút.
Nguyễn Tri Hạ Cô lễ tân cảm thấy câu này có chút quen tai.
Không đợi cô lễ tân mở miệng, một giọng nữ quen thuộc đã truyền đến tai Tư Mộ Hàn Tư Gia Thành
Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn lại, vừa đúng lúc thấy Nguyễn Tri Hạ cách đó không xa đang đi tới.
Đầu tiên cô đi từ từ, giống như là không chắc chắn liệu có phải là anh hay không, sau đó chạy chậm về phía anh.
Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, Nguyễn Tri Hạ đang chuẩn bị đi ăn cơm, kết quả vừa ra thang máy, đã nhìn thấy một người đàn ông rất cao lớn đang đứng trước quầy lễ tân gặng hỏi cô nhân viên liền nghi ngờ là Tư Gia Thành.
Tư Gia Thành cái người đàn ông hung hăng kiêu ngạo này, sao có thể bằng lòng chịu hỏi lễ tân như vậy
Thế nhưng càng nhìn càng giống, cô liền gọi tên của anh ta.
Không nghĩ tới, là Tư Gia Thành thật.
Nguyễn Tri Hạ chạy chậm dến trước mặt của anh, vẻ mặt nghi hoặc Là anh thật, sao anh lại ở đây
Lúc cô lễ tân bên cạnh nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, cũng nhận ra là cô tới, tủm tỉm cười nói Cô Hạ, ngài đây tới tìm cô.
Nguyễn Tri Hạ càng có vẻ nghi ngờ nhiều hơn “Tìm tôi có chuyện gì à”
Nhưng cô cũng biết đây không phải là nơi nói chuyện nên kéo “Tư Gia Thành” ra ngoài.
Tư Mộ Hàn có vẻ chậm rãi khi bị cô kéo đi, bởi vì thân hình cao lớn nên anh đi một bước cô phải đi hai bước, như vậy lại khiến cả người anh toát lên vẻ ung dung trấn tĩnh.
“Anh tìm tôi có chuyện gì không” Ra khỏi Hạ Thị, Nguyễn Tri Hạ lại hỏi câu hỏi trước đó.
Theo cô thấy nếu không có chuyện gì thì “Tư Gia Thành” sẽ không đến tìm cô.
“Tư Gia Thành” không lập tức trả lời câu hỏi của cô ngay mà bình tĩnh đánh giá cô.
Trước đó Nguyễn Tri Hạ đã khóc, tuy hiện giờ đã không nhìn ra vết tích gì nhưng Tư Mộ Hàn vẫn hết sức tỉ mỉ khi chú ý thấy mắt của cô hơi sưng, còn hơi đỏ nhạt không được bình thường.
Đã khóc à
Anh hơi nheo mắt lại, thực sự không thể nào liên hệ được “Nguyễn Tri Hạ” với từ “khóc” này với nhau.
Càng huống chi còn là ở Hạ thị, cô ấy sẽ không khóc với Hạ Lập Nguyên đấy chứ
Mấy giây cứ trôi qua như vậy, Tư Mộ Hàn mới lên tiếng “Đi ngang qua, cô mời tôi ăn cơm.”
Giọng điệu hết sức hiển nhiên này nói nghe rất muốn ăn đòn.
Nhưng mà “Tư Gia Thành” dù sao cũng là ân nhân của cô, chỉ cần yêu cầu của anh ta đưa ra không quá đáng thì Nguyễn Tri Hạ đều sẽ đáp ứng anh ta.
Nguyễn Tri Hạ dẫn anh đến một nhà hàng cách công ty hơi xa, ở đó không dễ gặp đồng nghiệp cùng công ty, cũng sẽ bớt được chút phiền phức.
Sau khi đến nhà hàng hai người ngồi xuống, tuy “Tư Gia Thành” không nói gì nhưng Nguyễn Tri Hạ có thể cảm nhận được anh ta không thích nơi này lắm.
Thật ra Nguyễn Tri Hạ rất thông cảm với anh ta.
Anh ta là đại thiếu gia nhà giàu, bình thường ăn một bữa cơm toàn là đến mấy chỗ dạng như Kim Đỉnh, hoàn toàn coi Kim Đỉnh là nhà bếp trong nhà mình.
Là bản thân anh ta muốn cô mời anh ta ăn cơm, ăn một bữa cơm ở nhà hàng kiểu này cũng tốn mấy trăm, đối với cô mà nói… vậy cũng là rất đắt rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.