Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời nói này rất qua loa, bây giờ vấn đề quan trọng nhất của Hạ thị thị, tất cả các đối tác đều muốn hủy hợp tác, thậm chí còn muốn đi kiện Hạ thị thị, đây đối với Hạ thị thị mà nói không khác họa vô đơn chí.
Thế nhưng, lúc này nếu như nhà họ Tư có thể đi ra nói giúp Hạ thị một câu, những đối tác đó cũng không dám hủy hợp tác.
Dù sao, không ai có thể chọc nổi nhà họ Tư.
Hạ Lập Nguyên thấy Nguyễn Tri Hạ không cùng đường như thế cũng không thể nói gì hơn, hơi thay đổi sắc mặt, giọng nói cũng nghiêm túc hơn, không còn quanh co lòng vòng: “Những chuyện này đều là thứ yếu, bây giờ vấn đề quan trọng là duy trì công ty hoạt động bình thường, con bảo Tư Mộ Hàn cử người ra nói một câu là được rồi,Hạ thị chúng ta mới có thể vượt qua cái cửa ải khó khăn này.”
Mắt Nguyễn Tri Hạ sáng lên: “Như vậy là được rồi?”
Hạ Lập Nguyên cho rằng mình đã thuyết phục được Nguyễn Tri Hạ, liền vội vàng gật đầu nói: “Đúng, chỉ đơn giản như vậy.”
Nhưng rất nhanh, vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ lại sụp xuống, trên mặt lộ ra vài phần kinh sợ: “Lúc trước anh ta đưa cho con thẻ đen,kết quả lại bị bọn bắt cóc lấy đi mất, đến bây giờ con còn chưa dám nói cho anh ta biết, nếu anh ta biết chuyện này, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho con…”.
Nguyễn Tri Hạ vừa nói, vừa chú ý đến vẻ mặt của Hạ Lập Nguyên.
Lúc cô nhắc đến tấm thẻ đen, cô rõ ràng thấy được sự chột dạ trên khuôn mặt của Hạ Lập Nguyên.
Bây giờ ông ta biết chột dạ

Giống như nghĩ đến một điều gì đó đáng sợ, Nguyễn Tri Hạ càng khóc to hơn Bố không biết anh ta đáng sợ thế nào đâu, anh ta quả thực là một con quỷ, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho con…
Nguyễn Tri Hạ khóc đến mức không dừng lại được, bây giờ cô mới biết tuyến lệ của mình lại dồi dào như thế.
Có lẽ, cô thật sự có thể thử nó trong ngành giải trí một chút.
Hạ Lập Nguyên vốn đang phiền muộn trong lòng, lúc trước thay đổi thái độ ôn hòa đối với Nguyễn Tri Hạ cũng là bởi vì có việc yêu cầu cô cố ý giả vờ, bây giờ thấy cô khóc không ngừng, thì lại càng phiền hơn.
Con đừng khóc nữa! Hạ Lập Nguyên tức giận rống lên một tiếng.
Nguyễn Tri Hạ lập tức ngừng khóc, còn nấc lên một tiếng.
Hạ Lập Nguyên nhìn ánh mắt của cô tỏ vẻ khinh bỉ, kẻ đần vẫn chính là kẻ đần, dù cho có trở nên xinh đẹp bình thường, thì vẫn vô dụng như thế.
Ông còn tưởng Nguyễn Tri Hạ đã mê hoặc được Tư Mộ Hàn, cho nên mới lấy tấm thẻ đen chỗ Tư Mộ Hàn, lại không ngờ chẳng qua là cho mượn dùng một chút mà thôi.
Nguyễn Tri Hạ cũng có chút không thích bản thân, cô cũng không muốn như vậy, chẳng qua cô khóc quá xuất thần mà thôi.
Hạ Lập Nguyên giống như đã hạ quyết tâm quan trọng gì đấy, hỏi Nếu như có thể tìm lại được tấm thẻ đen
Có thể tìm lại được sao
Nguyễn Tri Hạ lộ ra thần sắc mừng rỡ, nhưng rất nhanh lại biến mất, cô cười ảm đạm Còn có thể tìm được ở đâu chứ, con ngay cả hai người bọn cướp dáng dấp ra sao còn không nhớ rõ…
Hạ Lập Nguyên mặt không biến sắc quan sát tinh thần của Nguyễn Tri Hạ, xác định cô thực sự không biết gì về vụ bắt cóc của Tiêu Giai Kỳ, lúc này mới nhíu mày nói Bố sẽ nghĩ cách.
….
Rời khỏi phòng làm việc của Hạ Lập Nguyên, Nguyễn Tri Hạ đi ngay vào nhà vệ sinh rửa mặt.
May là hôm nay cô không trang điểm, nếu không mặt mũi lúc này sẽ không thể nào nhìn được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.