“Không đi.” Cố Tri Dân ở đây, Thẩm Lệ không thể đến đây.
……
Lúc ăn cơm, đối với sự kiện nhà máy Hạ thị cứ canh cánh trong lòng, Cố Tri Dân lại nhắc đến chuyện này.
Nguyễn Tri Hạ vùi đầu ăn cơm, không nói một tiếng, im lặng như gà.
Nói hồi lâu, Cố Tri Dân mới nhớ tới Nguyễn Tri Hạ cũng là người nhà họ Nguyễn.
Hắn dứt khoát trực tiếp hỏi Nguyễn Tri Hạ:” Chi Chi, công ty nhà cô thế nào rồi?”
Chi Chi?
Tư Mộ Hàn hơi híp mắt ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tri Dân: “Ăn no rồi biến”.
Cố Tri Dân một mặt không hiểu, mình đã chọc tới ông nội lúc nào đâu?
Nguyễn Tri Hạ ngược lại là đã thành thói quen tính tình Tư Mộ Hàn u ám bất định, cô lắc đầu:” Không rõ lắm, tôi trong công ty dù sao cũng chỉ làm việc vặt”.
Lời vửa nói xong, Tư Mộ Hàn ngồi tại đối diện cô đột nhiên quay đầu nhìn cô một cái.
Con ngươi sâu thẳm mà bí ẩn như mực, còn lộ ra một tia thấy rõ.
Sao cô lại cảm thấy, “Mộ Gia Thành” tựa hồ nhìn ra cô đang nói láo.
Sau khi ăn xong, “Tư Gia Thành” liền đuổi Cố Tri Dân đi.
Cố Tri Dân víu chặt lấy cánh cửa không muốn đi: “Trời tối như vậy, lại lạnh như thế, chứa chấp tôi một đêm cũng không được sao?”
Nguyễn Tri Hạ rất khó đem cảnh Cố Tri Dân giống như một chú chó nhỏ đang víu lấy cánh cửa không buông trước mặt, và cái tên hoa mỹ tổng giám đốc Cố của công ty truyền thông Thịnh Đỉnh liên hệ với nhau.
Chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/387488/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.