Chương trước
Chương sau
Hai tên kia vốn là tội phạm truy nã, vừa liều mạng vừa độc ác. Sau đó Nguyễn Hương Thảo cũng không liên lạc lại với họ để hỏi thăm kết quả, cô ta sợ sẽ để lộ dấu vết. Hơn nữa cô ta luôn cho rằng Nguyễn Tri Hạ chắc chắn đã chết, không ngờ rằng bọn họ vậy mà lại để thất bại.
Nguyễn Tri Hạ không giống như xưa nữa, một khi biết vụ bắt cóc này là do một tay cô ta bày ra, chắc chắn sẽ không buông tha cô ta!
Nguyễn Tri Hạ ra khỏi phòng làm việc của Nguyễn Hương Thảo, liền đi tìm Hạ Lập Nguyên.
Vụ bắt cóc hôm thứ bảy, chắc chắn là hai cha con cô ta bắt tay thực hiện, nếu không chỉ có một mình Nguyễn Hương Thảo thì không làm được.
Nguyễn Tri Hạ gõ cửa, bên trong truyền ra giọng của Hạ Lập Nguyên: “Vào đi.”
Cô đẩy cửa đi vào, đúng lúc Hạ Lập Nguyên ngẩng đầu lên.
Lúc hắn nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, trong mắt có sự kinh ngạc, nhưng không có sợ hãi.
Nói cách khác, những chuyện mà lúc sau hai tên cướp kia làm với cô, Hạ Lập Nguyên có lẽ cũng không biết.
Hạ Lập Nguyên đứng dậy: “Chi Chi, con không sao chứ?”
“Không sao ạ… Mẹ của con có khỏe không?” Nguyễn Tri Hạ không bộc lộ biểu cảm gì bước tới, tinh thần nhìn không ra có gì khác thường.
Hạ Lập Nguyên thấy cô không nhắc đến vụ bắt cóc, cho là cô cũng không biết, ông ta cười ôn hòa: “Mẹ con vẫn khỏe, trưa nay bà ấy sẽ mang cơm qua đây, con có muốn cùng ăn không?”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu đồng ý: “Vâng ạ.”
Giữa trưa, quả nhiên Tiêu Thanh Hà đến Hạ Thị đưa cơm cho Hạ Lập Nguyên.
Lúc bà ta nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, sắc mặt khẽ thay đổi: “Chi Chi cũng ở đây à…”
“Lâu rồi không được ăn cơm mẹ nấu, lúc nãy nghe bố nói hôm nay mẹ sẽ đưa cơm qua đây, nên con đến ăn chực một bữa.” Lúc Nguyễn Tri Hạ nói chuyện lại nhìn chăm chú vào mắt Tiêu Thanh Hà, dáng vẻ cười như không cười, khiến người ta không đoán ra được trong lòng cô đang nghĩ gì.
“Cơm mẹ làm mùi vị cũng bình thường thôi mà…”Tiêu Thanh Hà một bên lấy cơm và đồ ăn ra, một bên quay đầu né tránh ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ.
Thấy Tiêu Thanh Hà tránh né rõ ràng như vậy, Nguyễn Tri Hạ liền chắc chắn, vụ bắt cóc hôm thứ bảy, Tiêu Thanh Hà cũng biết.
Nếu không, vì sao bà ta phải chột dạ?
Cũng không phải nói là khổ sở gì, mà là cảm thấy có chút nhụt chí nản lòng.
Cô bắt buộc phải thừa nhận rằng, trong suốt hai mươi hai năm qua, mẹ ruột của cô chưa từng yêu thương cô.
Trong lòng mẹ, một chút địa vị cô cũng không có.
Tiêu Thanh Hà có thể vì Hạ Lập Nguyên bọn họ làm bất cứ chuyện gì.
Nguyễn Hương Thảo nói không sai, cô là một kẻ đáng thương đến mẹ ruột cũng không thèm yêu.
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu, tiếng cười trầm thấp: “ Không nếm qua cơm mẹ nấu, nên cũng không nhớ mùi vị là ra sao nữa.”
Tiêu Thanh Hà nghe vậy sửng sốt, quay đầu liếc nhìn Hạ Lập Nguyên.
Hạ Lập Nguyên hướng tới bà ta ánh mắt an tâm, còn lắc lắc đầu.
Tiêu Thanh Hà lúc này mới thoáng yên lòng.
Trải qua chuyện hôm thứ bảy, bà ta phát hiện Nguyễn Tri Hạ rất quan tâm bà ta, cho dù là thẻ đen nhiều tiền như vậy mà không hề chớp mắt lấy một cái liền giao ra.
Bà ta quan trọng đối với Nguyễn Tri Hạ như vậy, nếu sau này Hạ Lập Nguyên có chuyện gì cần Nguyễn Tri Hạ đi làm, vậy thì bà ta có thể giúp ông rồi.
Nếu có thể giúp được Hạ Lập Nguyên, ông ta chắc chắn sẽ rất vui, càng đối xử với bà ta tốt hơn nữa.
Vừa nghĩ như vậy, Tiêu Thanh Hà liền lộ ra ý cười, đưa tay gắp đồ ăn cho Nguyễn Tri Hạ, giọng điệu lấy lòng: “Vậy hôm nay con cứ ăn nhiều một chút đi.
“Cám ơn.” Nguyễn Tri Hạ cười nhẹ nhìn Tiêu Giai Kỳ.
Mặc dù Nguyễn Tri Hạ nói cám ơn nhưng Tiêu Giai Kỳ luôn cảm thấy nụ cười của cô có ý nghĩ sâu xa khác, hình như đôi mắt mèo trong suốt kia đã biết hết mọi thứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.