Lúc Nguyễn Tri Hạ tỉnh lại, phát hiện xung quanh đã là một nơi khác, không còn là gara bỏ hoang nữa.
Đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, mơ hồ nghe được có người đang nói chuyện.
“Người thuê chúng ta cũng mang họ Nguyễn?”
“Chính là người nhà của cô gái này!”
“Đây là loại hận thù gì thế này, thật là…Nếu chúng ta khiến cô ta…nhà họ Tư có gây phiền phức cho chúng ta không?”
“Ngươi đã quên chuyện phu nhân nhà họ Tư bị bắt cóc mười mấy năm trước rồi à…cuối cùng chẳng phải vẫn nhân nhượng cho khỏi phiền hay sao, cái bọn quyền thế này, chúng chỉ muốn mặt mũi…”
Nguyễn Tri Hạ giật thót cả mình, cả người như đặt trong hầm băng, cảm giác ớn lạnh vọt khắp tứ chi.
Lúc cô đến nhà họ Nguyễn, đập bát của Nguyễn Hương Thảo, Nguyễn Hương Thảo không có tức giận.
Nguyễn Hương Thảo không cho cô báo cảnh sát.
Nguyễn Tri Hạ lúc đó quá vội vàng, nói cho cùng mạng người quan trọng, tuy rằng trong lòng cô chẳng còn mong đợi gì dành cho Tiêu Giai Kỳ, nhưng cô không thể giương mắt nhìn Tiêu Giai Kỳ chết.
Rốt cục vẫn là cô quá non nớt, không đấu lại hai cha con Hạ Lập Nguyên và Nguyễn Hương Thảo.
“Đại ca, cô ta tỉnh rồi!”
Người nói chuyện bên kia phát hiện Nguyễn Tri Hạ đã tỉnh.
Nguyễn Tri Hạ gương mặt lạnh như sương, bình tĩnh giống như không chịu người khống chế: “Lời mấy người vừa nói tôi đều đã nghe cả rồi, người thuê các người, chính là Hạ Lập Nguyên và Nguyễn Hương Thảo?”
Một người đàn ông trong đó mất kiên nhẫn mà hừ lạnh:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/387472/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.