Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cửa thang máy mở ra.
Tư Mộ Hàn vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đứng ngoài cửa.
Nguyễn Tri Hạ cũng thấy anh, ngạc nhiên kêu một tiếng: “Sao anh lại ở đây?”
Mấy người này hẹn hết với nhau hay sao? Người người một đều chạy đến Kim Hải.
Cố Tri Dân vừa thấy Thẩm Lệ, đáy mắt phát sáng, trực tiếp chen vào, người đàn ông to cao lại ngoan ngoãn như con chó Pug: “Thẩm Tiểu Lệ!”
Thẩm Lệ liếc anh ta một cái, thẳng thắn giơ chân đạp qua.
“Ahhh——”
Nguyễn Tri Hạ đã được chứng kiến qua cảnh Thẩm Lệ đối phó với Cố Tri Dân, cho nên cũng không kinh ngạc khi thấy chuyện quái dị nữa.
Cô nhìn về phía Phó Đình Tây đang đứng bên cạnh “Tư Gia Thành”, mỉm cười chào hỏi: “Ngài Phó.”

Cố Tri Dân bị Thẩm Lệ đạp một cái vào chân cũng không hề tức giận, còn cười hì hì nói: “Mọi người đã ăn rồi sao? Nhất định là vẫn chưa ăn no đâu nhỉ, có muốn cùng chúng tôi đi ăn thêm chút gì đó không, nhiều người thì càng náo nhiệt mà…”
“Không cần, chúng tôi đã ăn no rồi.” Nguyễn Tri Hạ từ chối vô cùng dứt khoát.
Tư Mộ Hàn dùng giọng điệu dịu dàng hiếm có nói chuyện với cô: “Cùng đi đi, đợi chút nữa vừa hay có thể về cùng nhau.”
Con người Nguyễn Tri Hạ kỳ thật rất mềm lòng, hiếm khi thấy anh dùng giọng điệu dịu dàng như vậy để nói chuyện thì có hơi do dự một chút.
Nhân lúc cô do dự thì Tư Mộ Hàn đã trực tiếp kéo cô đi về phía phòng bao.
Nguyễn Tri Hạ cũng không sĩ diện hão nữa, dù sao khi trở về cũng có thể thuận đường ngồi xe của anh về, nhưng mà bị anh lôi kéo như vậy thì thật là quá khó nhìn rồi.
“Anh buông ra đi, tôi tự mình đi được.”
“Tư Gia Thành” quay đầu nhìn cô một cái, ngược lại cũng không nói gì chỉ trực tiếp buông cô ra thôi.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn Thẩm Lệ, Thẩm Lệ cũng vẫn đi theo tới đây.
Nhưng mà cái vẻ mặt như đang xem kịch vui trong mắt của cô ấy khiến lòng Nguyễn Tri Hạ dâng lên một cảm giác không lành.
Ngay sau đó, cô lập tức cảm nhận được điện thoại của mình đang rung lên.
Cô cầm lên nhìn thoáng qua, phát hiện ra đúng là tin nhắn mà Thẩm Lệ gửi tới cho cô.
“Em họ thật bá đạo! Tớ bị vẻ đẹp trai ấy làm ngất ngây rồi!”
“Tớ cảm thấy cậu có thể suy nghĩ một chút về người em họ này, nhan sắc tuyệt vời, thân hình cũng tuyệt nữa.”
Nguyễn Tri Hạ: “…” Thật đúng là làm khó Thẩm Lệ mà, nhìn từ bên ngoài thôi mà cũng có thể nhìn ra được thân hình của “Tư Gia Thành” tuyệt vời nữa.
Cô gửi lại cho Thẩm Lệ một cái icon biểu tình [giữ lại chút mặt mũi].
Thẩm Lệ không cam lòng yếu thế gửi lại một cái icon biểu tình [ gây sự ].
Nguyễn Tri Hạ nhìn cô ấy cười thần bí, gửi lại một tin nhắn: “Cố Tri Dân cũng không tệ, nhan sắc tốt, vóc dáng cũng đẹp, còn có tiền nữa, cân nhắc một chút?”
Thẩm Lệ không trả lời tin nhắn của cô mà dùng ánh mắt trừng cô.
Thật vất vả mới đến được phòng bao.
Ba người Tư Mộ Hàn vốn dĩ vì có tiệc nên mới tới đây, nhưng bởi vì có Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ ở đây nên bọn họ sẽ không đi tham gia bữa tiệc nữa mà tự mình thuê một phòng bao, ăn một bữa cơm đơn giản rồi đi về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.