Vốn tưởng Nguyễn Tri Hạ làm được lúc rồi sẽ phát cáu tìm cô ta, không ngờ Nguyễn Tri Hạ lại ngoan ngoãn làm cả ngày, một câu oán giận cũng không có.
Điều này làm trong lòng Nguyễn Hương Thảo không thể tưởng tượng nổi.
Hôm qua Nguyễn Tri Hạ còn khí thế hung hăng đến tìm cô ta gây sự, hôm nay đổi tính nết rồi?
Dù sao cô ta cũng không tin.
Đến giờ tan tầm, Nguyễn Hương Thảo lại kêu người đưa một chồng tài liệu cho Nguyễn Tri Hạ đi photo.
Thẳng đến khi người khác về hết rồi, Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa photo xong.
Nguyễn Hương Thảo đến phòng photo thấy Nguyễn Tri Hạ vẫn ở đó nghiêm túc photo tài liệu, cô ta hơi híp mắt đi tới: “Nguyễn Tri Hạ, rốt cuộc cô muốn chơi trò gì? Cô có thể lừa bố tôi, cô cho rằng cô có thể lừa được tôi sao?”
“Em chẳng lừa gì chị cả? Em thật sự cảm thấy chị rất ưu tú, cho nên muốn đến dưới trướng chị học hỏi thêm.”
Ngữ khí của Nguyễn Tri Hạ ôn hòa nói đến đây, đột nhiên đổi giọng, biến thành ý tứ sâu xa: “Nếu như em một mực chẳng học được cái gì, không biết người ta sẽ nghĩ rằng chị rất không có năng lực không?”
Nguyễn Hương Thảo cười lạnh: “Tôi biết ngay cô không có ý tốt!”
Nguyễn Tri Hạ liếc cô ta mọt cái, từ tốn sắp xếp lại giấy tờ trong tay, không phản ứng lại cô ta.
Đã sớm nghe người trong công ty nói qua, Nguyễn Hương Thảo ngồi trên vị trí giám đốc bộ phận dự án, chẳng làm gì cả, mà toàn góp nhặt công lao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/387453/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.