Chương trước
Chương sau
Chương 4240:

“Chỉ là một lão già khú đế đã nhượng chức về hưu sao lại khiến ông sợ tới như vậy?”

Trông Abel hơi lơ đênh, từ nét mặt của ông ta hoàn toàn không nhìn ra trong lòng ông ta đang suy nghĩ gì.

“Điều này cũng khó mà nói, dù sao ông ta đã quản lý gia tộc Otto gân năm mươi năm, dù đã nhường chức hạ màn, nhưng ông cảm thấy ông ta không giữ lại người dưới tay mình sao? Hay là nói ông cảm thấy tôi dễ gạt như vậy, công tước Otto cũng giải quyết không xong, còn để lại mối uy hiếp cho mình!”

Đỗ Hàn Phú hừ lạnh một tiếng, muốn bắt ông ta làm chim đầu đàn thì phải xem có thể đưa ra được lợi ích gì khiến người ta động lòng hay không!

“Lời này của Tổng giám đốc Đỗ làm tôi thấy lạ quá, tất nhiên ông già này có cách giải quyết, bằng không thì cũng không gióng trống khua chiêng tới tìm ông như vậy, ông nghĩ rằng chúng tôi có thể tìm tới ông là bởi vì ai, nếu ông già đó nhúng tay vào, thì thậm chí tôi còn không bước chân được vào cái thành phố này.”

Mặc dù không biết vì sao ông già kia không cản trở toàn bộ hành trình ủa ông ta, nhưng mà điều này cũng không ảnh hưởng tới sự ngụy trang của Abel.

Nhất thời Đỗ Hàn Phú không biết trả lời như thế nào, chỉ âm trâm nhìn ông ta một hồi lâu, lúc hai người nói chuyện, những người xung quanh đều bị đuổi ra ngoài, lúc này dù ông ta có lòng muốn tìm người thương lượng tạo kế cũng không thể làm được gì, chỉ có thể cúi đầu suy tư.

Hai người đều không nói gì, trong chớp mắt lập tức yên tĩnh hắn, Abe vân vê ngón tay, cúi đầu nhìn giày của mình, khóe miệng hơi kéo lên, dáng vẻ trông như bị ép buộc, nhưng khí thế tản ra quanh thân rất kinh khủng, cứ như đã vượt quá sự tính toán trước đó.

Ánh mắt Đỗ Hàn Phú quét qua quét lại rất nhiều lân nhưng mãi mà vẫn không thể hạ được quyết tâm, lần này nếu ông ta nhận lời của Abel, vậy sau này ông ta không còn bất kỳ một đường lui nào nữa, mà lỡ may có thất bại, kết quả sẽ không thể nào tốt đẹp như ông †a nghĩt Gia nghiệp hàng trăm năm sẽ lập tức bị hủy trên tay ông ta, Đỗ Hàn Phú không dám đánh cược, huống gì là mấy ông già trong nhà cũng sẽ không đồng ý.

“Tổng giám đốc Đổ suy nghĩ lâu như vậy là đang nghĩ làm sao để bàn giao đống chuyện kia à?” Sao Abel lại không biết ông ta đang lo lắng điều gì, chỉ là muốn chừa không gian cho người ta suy nghĩ chút, cho nên đợi tới lúc này mới mở miệng.

“Hắn là ông Abel chưa từng trải nghiệm vị trí ban giám đốc này rồi! Dù sao cũng là gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, tất cả mọi thứ cũng do chính mình làm chủ, tôi không tự do tự tại như ông Abel đâu, đến cả một quyết định cũng phải cân nhắc rất nhiều thứ!”

Đỗ Hàn Phú vốn cũng không định leo lên trên con tàu hải tặc này, chuyện ra ngoài gặp mặt chẳng qua cũng chỉ là muốn hóng hớt drama chút thôi!

Bây giờ muốn ông ta ra quyết định ngay, ông ta sẽ rút lui, dù sao cũng không thể phá hủy cơ nghiệp của tổ tông được!

“Tổng giám đốc Đồ đúng là giống hệt như trong lời đồn… Nhát như chuột!”

Abel nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, hừ lạnh một tiếng, thốt ra một câu rồi đứng lên, chống gậy định rời đi, nếu đã không muốn hợp tác, ông ta cần gì phải phí thời gian.

“Ông Abel này, ông cứ để cho tôi rời đi như vậy, tôi cũng không đảm bảo sẽ giữ được bí mật cho ông đâu.” Đỗ Hàn Phú cũng đứng lên, theo bản năng vươn tay muốn lôi người kia trở lại, vươn ra một nửa mới phát hiện ra có gì đó không đúng, lập tức thu tay lại, nói.

“Chuyện tôi quay về không tính là bí mật gì, dù Tổng giám đốc Đỗ có đi bép xép khắp nơi cũng không sao, tóm lại là ngày mai tôi muốn đích thân tham gia hôn lễ, như vậy đi, đến lúc đó chúng ta gặp nhau ở hôn lễ, hy vọng khi ấy Tổng giám đốc Đỗ cũng giữ vững lập trường như vậy.”

Abel sao lại sợ mấy câu uy hiếp như học sinh tiểu học kia của Đỗ Hàn Phú, khẽ cười một tiếng, khẽ gật đầu muốn rời đi.

“Thật ra tôi cũng không phải không muốn thương lượng với ông, mặc dù tôi không thể làm chủ toàn bộ nhà họ Đồ, nhưng tôi vẫn có thể điều khiển phần lớn quyền hành, có phải ông tới tìm tôi là vì muốn lợi dụng người nhà họ Đỗ chúng tôi để dẫn các ng vào không?”

Bây giờ nghề chính của nhà họ Đỗ chính là huấn luyện nhân viên, còn có dựng rạp tổ chức hôn lễ, trước kia bọn họ làm giàu nhờ vào nghề này, sau đó mới dần dân nhúng tay vào chuyện làm ăn buôn bán, nhưng tổng thể mà nói, phần lớn mối làm ăn của họ đều đến từ việc tổ chức hôn lễ, hôn lễ lần này của Nguyễn Kiến Định phần lớn là do nhà họ Đỗ chịu trách nhiệm, đại khái cũng là do Nguyễn Kiến Định không tin tưởng vào nhà họ Đồ, cho nên chỉ chia công việc cho một phần rất nhỏ tương đương với hai mươi người mà thôi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.