“ Cô sao vậy? ”
Lão Dương nhìn theo ánh mắt của cô.
Thư Nhiễm đáp:
“ Vừa rồi hình như có người ở ngoài cửa .”
Và cô nghĩ rằng cảnh tượng đó rất quen thuộc , nhưng Thư Nhiễm không chắc đó có phải là người đó không. Có lẽ là không, người như anh ta làm sao có thể đến gặp cô. Cô là tình nhân đã phản bội anh ta. Miệng cô nở một nụ cười tự mỉa mai chính mình.
Lão Dương đi ra ngoài cửa xem xét rồi trở lại, lắc đầu nói :
“ Bên ngoài không có ai. ”
“ Có lẽ là cháu nhìn nhầm .Chú Dương , chú gọi cho Khởi Trạch và nói với em ấy là cháu đã tỉnh , để em ấy không lo lắng."
Thư Nhiễm dặn dò.
“ Tôi sẽ làm ngay? ”
Lão Dương lấy điện thoại di động ra gọi cho Khởi Trạch, nhưng không ai trả lời.
“ Khởi Trạch có thể đang bận , để lát nữa chú hãy gọn lại."
Thư Nhiễm không nghĩ nhiều.
"Cô chủ , cô nghỉ ngơi trước đi . Tôi ra ngoài mua cháo cho cô.”
Lão Dương cất điện thoại , cầm ví rồi đi ra ngoài .
Cô quả thực có chút mệt mỏi , thuốc gây mê trong cơ thể còn chưa hết hẳn . Vừa tỉnh lại một lúc , cơn buồn ngủ đã lại ập đến , mí mắt cố gống lên , cuối cùng không kìm được mà nhắm lại . Đang mơ màng , cô nghe thấy tiếng mở cửa còn tưởng là lão Dương . Cô cất giọng nhẹ nhàng hỏi :
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-em-dung-hong-chay/3077925/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.