Đáng tiếc chậm một bước , anh mở rèm cửa ra , bên ngoài ầm ầm sấm sét , gió điên cuồng không ngừng thổi , giống như cảnh tượng tận thế của trái đất .
Tô Hồng Yên bịt chặt tai lại , hét lên:
" Á "
Một tiếng với vẻ mặt đầy sự sợ hãi . Sắc mặt Chí Thần nghiêm nghị , kéo mạnh rèm cửa , bước tới ôm lấy cô ta :
" Đừng sợ ".
Tô Hồng Yên ngả đầu vào trong vòng tay anh và khẽ nức nở . Chí Thần chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cô , cho đến khi cô bình tĩnh lại anh mới hỏi :
" Từ khi nào trời lại mưa to sấm sét vang trời vậy ?"
“ Lúc anh vừa bước vào phòng tắm chuẩn bị đi tắm ”.
Tô Hồng Yên cúi thấp đầu , giọng nói yếu ớt đáp lại . Đôi đồng tử của anh co rút lại , đã lâu như vậy rồi sao ?
Anh thậm chí còn không cảm nhận được chút nào ngoài trời đang mưa to sấm sét lớn như vậy . Còn Thư Nhiễm nữa ... Anh cắn chặt môi , Chí Thần suy tư vài giây rồi mở miệng nói :
" Hồng Yên , anh phải về nhà rồi . "
Nghe thấy vậy , Tô Hồng Yên khẽ nheo mắt lại , trên gương mặt thoáng hiện qua một tia u ám đáng sợ , khuôn mặt không cam tâm tình nguyện nói :
" Không được , anh không được quay về . Rõ ràng là anh nói tối nay sẽ không rời đi mà , bên ngoài trời lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-em-dung-hong-chay/3077746/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.