Chương trước
Chương sau
Bà kéo Hứa Minh Tâm ngồi xuống giường, sâu kín nói: “Cuộc đời có bao nhiêu cái hai mươi năm chứ, mà mẹ đã hoang phế như vậy mất rồi, cũng may ông trời có mắt, để cho mẹ còn tỉnh táo lại, ít nhất còn có thể sống chung với mấy đứa thêm một đoạn thời gian nữa, mẹ cũng đã thấy đủ rồi”

“Con nói cho mẹ nghe một chút. Mấy năm nay mẹ không ở đây, nhà họ Cố đã xảy ra chuyện gì rồi”

Hứa Minh Tâm bèn kể lại đầu đuôi Cốc ngọn cho bà nghe, nói từ nói đám người Cố Gia Huy ra nước ngoài du học, bao gồm cả việc Cố Trường Quân giả chết, đến bây giờ chân tướng bày ra đó, tất cả đều nói thẳng ra.

Lúc bà chủ biết được, lúc Cố Trường Quân và Ôn Thanh Vân lướt qua nhau, bà cũng cảm thấy tiếc hận.

Bà không nghĩ tới mình còn có một đứa cháu gái, ở London xa xôi kia.

Hứa Minh Tâm đã tóm tắt tất cả mọi chuyện, cuối cùng trước khi mặt trời xuống núi mới miễn cưỡng kể xong tất cả chuyện xưa.

Bà chủ thổn thức không thôi, bà nói: “Hóa ra, mẹ đã bỏ lỡ nhiều chuyện như vậy rồi, mẹ thật sự không phải là một người mẹ tốt”

“Đây không phải là lỗi của bà chủ, tất cả đều là do Phó Minh Nam làm.

“Hiện tại xoắn xuýt vẫn đề này cũng không có kết quả gì, quá khứ chính là quá khứ, chỉ có thể sau này bù lại thôi.”

“Bà chủ, mẹ có thể theo con đi gặp một người hay không, con nghĩ nếu anh ta biết mẹ đã tỉnh táo lại, nhất định rất muốn gặp mẹ, có rất nhiều trong lòng muốn nói với mẹ”



“Ai?”

“Phó Thanh Viên”

“Phó Thanh Viên là ai?”

Bà chủ hơi nhíu mi, rất xa lạ đối với cái tên này.

“Là mẹ… con của mẹ với Phó Minh Nam, mẹ còn có ấn tượng gì không?”

Bà chủ nghe nói như thế, vẻ mặt trầm xuống trong nháy mắt, khó coi đến cực điểm.

Hơi thở của bà không ổn định, ngực phập phồng kịch liệt.

Bà vĩnh viễn cũng không thể quên được cái tên cầm thú Phó Minh Nam kia đã làm cái gì với mình.

Hắn thế lại cưỡng bức bà, sau cái đêm hoang đường hôm đó, không lâu sau đã có Phó Thanh Viên.

Bà từng nghĩ tới chết, nhưng lại bị Nhạc Lâm và Phó Minh Nam ngăn lại, vài ba lần đều không thể thành công.

Bà sinh đứa trẻ này ra, từ đầu tới đuôi đều không nhìn lấy một cái.



Ngay từ đầu bà đã còn không có bệnh nghiêm trọng như vậy, cảm giác với bên ngoài cũng rất rõ ràng.

Bà có thể cảm nhận được Phó Thanh Viên vẫn luôn núp trong góc tối mà nhìn lén bà, cậu đang nhìn mẹ của cậu, nhưng bà chưa từng xem Phó Khang là con trai của mình.

“Sao con lại đề cập đến vấn đề này?”

Giọng điệu của bà chủ có vẻ có chút không kiên nhãn.

“Em biết khi mẹ chồng nhìn thấy Phó Thanh Viên, chẳng khác nào.

việc luôn luôn nhắc lại cái ký ức tồi tệ trong quá khứ, nhưng… Những ân oán của thế hệ trước không nên liên lụy tới thế hệ sau. Phó Thanh Viên… Trí tuệ gặp vấn đề, mẹ có biết không? Đó không phải là do bẩm sinh, mà là do hậu quả của việc hành hạ dã man mà thành ra thế này…”

“Được rồi!”

Phu nhân sốt ruột ngắt lời: “Đừng nhắc đến đứa trẻ đó trước mặt mẹ! Nếu không phải Phó Minh Nam nhiều lần ngăn cản, nó cũng sẽ không xuất hiện trên thế gian này! Mẹ không liên quan gì đến đứa trẻ đó. Nếu nó muốn hận, nó không nên hận mẹ, mà phải là là đi hận ông trời, liên quan gì tới mẹ?”

“Con nếu như biết rõ mẹ không thể chịu đựng nổi cái quá khứ đó, con có lẽ không cần phải nhắc lại, hậu nên xử sự cho ra dáng hậu bối đi.”

Lần này Phu nhân đã thực sự tức giận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.