Chương trước
Chương sau
Nhưng ngay lúc cậu ta đang vui vẻ, cô bé này thế mà lại tiểu rồi.

Ngày mùa hè được bao trong tấm chăn mỏng, cậu ta cảm nhận được trên ngực nóng nóng, cậu còn có hơi sửng sốt, lập tức hiểu được.

Cậu ta giống như là ném đi một củ khoai lang phỏng tay, trực tiếp nhét đứa nhỏ vào trong lòng của thân tín đứng bên cạnh.

Đứa nhỏ vừa rời khỏi thì bắt đầu gào khóc, kéo cổ họng, khiến cho người ta nghe thấy mà hết sức đau lòng.

Sau đó anh ta lại giao cho cung nữ, đứa nhỏ vẫn khóc lóc như cũ.

Nhất thời Diên không hề cáu kỉnh, cậu nhìn một vũng sậm màu trên bộ tây trang mà cậu vừa mới thay ra, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Đưa con bé cho tôi đi “Vâng”

Cô cung nữ nơm nớp lo sợ.

Diên lại ôm đứa nhỏ về một lần nữa, Cynthia mới yên tĩnh đi rất nhiều, cô bé lại chớp mắt to, tràn đầy tò mò mà nhìn Diên.

“Từ giờ trở đi, cháu chính là người của trấn Kettering bọn chú rồi, chú là chú của cháu. Trước khi chú còn chưa đưa cháu vật quy nguyên chủ, thì cháu chính là thuộc về chú, hiểu chưa?”



Cậu ta giống như là đang biểu thị công khai chủ quyền, nhưng đứa bé còn quá nhỏ không biết phải làm sao, căn bản nghe không hiểu được cậu ta đang nói cái gì.

Diên cùng đưa cung nữ dẫn về, không nhúng tay vào chuyện ở hoàng cung.

Halley bận trong bận ngoài, cũng sắp phải chôn vùi nửa cái mạng rồi, cuối cùng mới thuận lợi kế vị trong sự ủng hộ của các đại thần.

Anh ta không giết Charles, chỉ giam cầm vào nơi sâu nhất trong cung điện.

Halley bớt thời gian đi tới trấn Kettering, muốn tính sổ với Diên một chút.

Nhưng vừa vào cửa đã nhìn thấy Diên đứng bên cái nôi bên cạnh giường, đang chọc chọc đứa nhỏ chơi.

Trên chiếc nôi có treo một cái chuông, nôi nhoáng lên một cái, chuông cũng phát ra âm thanh.

Trong miệng con nhóc kia đang ngậm núm vú cao su, rất nghiêm túc mà nhìn chiếc chuông, chốc lát lại nhìn Diên, bộ dáng làm không biết chán.

“Đây là tình huống gì vậy?”

Halley mở rộng tâm mắt, ông chủ của trấn Kettering tiếng tăm lừng lẫy, một người sát phạt quyết đoán, giờ phút này thế mà lại dắt theo đứa nhỏ?



Khóe miệng còn gợi lên nụ cười ngọt ngào nữa?

Đây là ánh mắt gì chứ?

Ánh mắt của một người bố già sao?

“Anh tới vừa đúng lúc, anh xem con bé đáng yêu biết bao nhiêu.

Đúng rồi, anh cũng được xem như là nửa chú của con bé. Lần đầu tiên gặp đứa nhỏ, có mang quà gì không?”

“Cái gì? Cậu cứ như vậy đòi quà của tôi sao? Cục diện rối rắm này đều là do tôi xử lý hết đó. Mấy ngày này cậu đã buông tay mặc kệ, lại khiến cho tôi mệt muốn chết luôn”

“Tôi đây không phải là chăm sóc cho Cynthia sao? Đồng hồ của anh đâu rồi? Nghe nói là bảo bối mười hai đời của Louis, trân bảo tiếng tăm lừng lẫy của hoàng thất, tặng cho Cynthia là tốt rồi”

Dứt lời, cậu ta trực tiếp bắt đầu ra tay, tháo đồng hồ trên cổ tay Halley xuống, đưa cho đứa nhỏ làm đồ chơi.

“Đồ của lão tổ tông của tôi” Halley trừng lớn mắt.

Bảo bối truyền từ đời này qua đời nọ của Hoàng thất, thế mà lại đưa cho trẻ con làm đồ chơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.