Chương trước
Chương sau
“Thật sao?”

“Em đi lên, giơ tay thử xem”

Cô nghe thấy vậy, hào hứng chạy lên đài khoáng, giơ tay dường như thật sự có thể chạm đến các vì sao.

Gió lạnh thổi qua kế tay cô, dường như cô cảm nhận được nhiệt độ của ánh trăng vậy, thật lạnh.

Chẳng trách nói bên trong có một Quảng Hàn Cung.

Bây giờ mặt trăng rất lớn rất đẹp, như thể đang năm trong tâm tay mình vậy. Xung quanh có rất nhiều sao, rõ ràng là không sáng lắm. Đợi đến khi những đám mây trôi qua, che mất mặt trăng, sẽ cảm thấy bầu trời đều là sao, lung linh rực rỡ.

Chẳng trách gọi là Chạm Đến Vì Sao.

“Rõ ràng là rất xa, sao nhìn lại thấy gần như vậy cứ?”

*Ở đây có một từ trường độc đáo, cho nên nhìn đặc biệt gần, dường như ở ngay trước mắt, giơ tay có thể chạm vào được. Ngọn núi vốn dĩ được san bằng để phát triển thương mại, nhưng nhà đầu tư tình cờ phát hiện ra đài khoáng này, cho nên mới bảo vệ. Anh cũng tình cờ biết được, muốn đến sinh nhật em sẽ cho em một bất ngờ”

“Anh nhất định là đã bỏ ra rất nhiều tâm sức đúng không? Thuê một đêm cũng không dễ gì.”

“Ai nói thuê? Đây là của em, anh đã mua lại ngọn núi này rồi, là tài sản của em. Trên thế giới này có quá nhiều thứ đẹp đế mà anh không biết, nhưng nếu như anh biết, chỉ cần anh cảm thấy hợp với em, em sẽ thích, anh sẽ cố gắng hết sức để đưa đến trước mặt em”



“Hả? Là của em sao? Sao anh lại xa hoa lãng phí như vậy chứ? Trời ơi, sao anh lại không hỏi em, em không muốn ngọn núi này, cho dù ở đây thật sự rất đẹp rất đẹp, nhưng… nhưng quá lãng phí rồi. Nhất định, nhất định là tiêu rất nhiều đúng không?”

Nhìn ngắm những ngôi sao này quả thật quá đắt rồi, cô cảm thấy vô.

số những khoản tiền nhỏ vẫy tay với mình, rời khỏi cô.

Anh giơ tay, xoa đầu cô.

“Có một vài thứ, không phải là em muốn hay không muốn, mà là trong lòng anh muốn dành cho em”

Lời nói này chui thẳng vào tim.

“Cho dù những thứ đó không đáng giá như vậy sao?”

“Chỉ cần tặng cho em, đều đáng giá.”

“Cố Gia Huy em đột nhiên hiểu ra một câu”

Cô lắc đầu, thở dài nói.



“Câu gì”

“Thật sự là tài tiêu tiền như nước mà, mua đồ cũng không cần phải nhìn mấy con số lẻ phía sau, đâu có giống em, mỗi lần nhìn thấy con số trên quần áo, em đều cảm thấy đau tim”

“Tài tiêu tiền như nước? Cái nào “tài”, em là đang khen công phu trên giường của anh, hay là công phu dưới giường?”

Xe không kịp cảnh giác.

Hứa Minh Tâm trừng to mắt, một lúc lâu mới phản ứng lại anh đang nói cái gì.

Tài này không phải là tài kia.

“Cố Gia Huy, anh là đồ lưu manh”

“Tối nay, ở đây chỉ có hai người chúng ta, những người khác đều đã xuống núi rồi”

Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, đột nhiên ngửi thấy một hơi thở không hay.

Lời này có ý gì?

“Cố Gia Huy, anh đưa em đến đây rốt cuôc là muốn bù đắp xin lỗi, hay là có ý đồ khác?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.