Chương trước
Chương sau
“Anh hai, nếu như là anh, anh nên làm thế nào?.Josh ở bên cạnh anh, nếu như anh là em, anh có thể hiên ngang lãm liệt như vậy không?”

“Em đã lấy cô ấy, cả đời này cô ấy đều dựa vào em, chỉ có em mới có thể cho cô ấy cảm giác an toàn. Cả đời này mẹ đều bị bệnh như vậy, chẳng lẽ cả đời này em đều phải nói lời trái với lương tâm sao? Rắc muối vào vết thương trong lòng cô ấy sao?”

“Anh hai, anh không phải là em, anh nói quá nhẹ nhàng rồi”

Cố Gia Huy nhìn anh ấy: “Hơn nữa, dường như anh cũng thay đổi rồi, anh vậy mà lại vì chuyện này mà cãi nhau với em. Theo lý mà nói, anh cũng có người mình yêu, anh nên là người hiểu em nhất”

Lời nói hơi lạnh lùng này, thấm vào tim gan.

Cố Trường Quân ngẩn ra trong giây lát, đồng tử trở lên rõ ràng hơn.

Câu nói này mới thật sự nhắc nhở anh ấy.

Anh ấy tràn đầy tức giận mà đến, thật ra muốn nói chuyện cẩn thận với Cố Gia Huy, để anh có thể cân bằng giữa mẹ và Hứa Minh Tâm.

Nhưng không biết vì sao nhìn thấy Hứa Minh Tâm lại thấy có chút không vui, giọng điệu tự nhiên mà nặng hơn rất nhiều.

Vốn dĩ mọi chuyện có thể bình tĩnh thương lượng, lại dần dần biến thành cãi nhau.

Anh ấy nên là người hiểu rõ anh nhất, tình cảm anh em của bọn họ rất sâu sắc, vô cùng hợp nhau. Tất nhiên anh hiểu Cố Gia Huy không phải là người trong biết đạo hiếu, mà là người trọng tình trọng nghĩa, đều muốn làm chuyện tốt nhất cho hai bên.

Anh ấy xoa xoa thái dương, cảm thấy thần kinh căng chặt lại, trong não đột nhiên có một nhịp đập mạnh khiến anh ấy cảm thấy có chút khó chịu.

Anh ấy thở dài, nói: “Có lẽ là anh quá nghiêm trọng rồi, đoạn thời gian này bởi vì bệnh của mẹ, bận rộn ngập đầu. Bây giờ, cuối cùng cũng nhìn thấy có chút khởi sắc, không ngờ lại trở lên bất thường. Xin lỗi, nếu như anh hai nói lời gì không hay, xin em tha thứ”



“Anh không nên nói xin lỗi với em, anh nên nói với Minh Tâm, cô ấy mới là người vô tội nhất. Từ đầu đến cuối cô ấy không hề làm gì sai, nhưng phải chịu đựng oan ức này. Em không muốn đưa cô ấy đến bên này, chính là sợ cô ấy buồn”

“Em không ngủ qua đêm ở đây, bởi vì em biết cô ấy đang ở nhà đợi em. Một người chồng trở về nhà, mới có thể khiến vợ của mình có cảm giác an toàn. Mẹ có mọi người chăm sóc, em rất yên tâm, bây giờ người em không thể yên tâm chính là Minh Tâm”

“Nhưng mẹ chính là không hợp với cô ấy, mời bao nhiêu bác sĩ đến cũng không có tác dụng. Bây giờ giống như phát điên vậy, bệnh tình vốn dĩ đang chuyển biến tốt lại trở lên nghiêm trọng”

“Em sẽ cố gắng tránh xuất hiện trước mặt mẹ”

Lời của anh còn chưa nói xong, không ngờ có người làm vội vàng chạy đến, kêu lớn: “Không hay rồi, cậu hai, cậu ba, không hay rồi: “Sao vậy?”

Hai anh em vội vàng hỏi.

“Bà chủ vậy mà lại căn lưỡi, may mà bác sĩ Tạ phát hiện kịp thời, người vẫn tốt, bây giờ đang trong phòng bệnh khóc lóc. Ông chủ bảo tôi đến tình cậu ba, cậu ba mau qua xem đi”

Cố Gia Huy nghe thấy vậy, tim run lên kịch liệt, hai anh em nhanh chóng chạy đến.

Khi Cố Gia Huy bước vào sân nhìn thấy Hứa Minh Tâm, tay cô đang bưng một cái khay, muốn đi qua, nhưng lại do dự.

Cuối cùng, mím môi, nói: “Anh mau đi đi, chăm sóc tốt cho bà chủ, đừng có kích thích mẹ nữa. Em rất tốt, anh đừng có lo cho em”

“Em ngoan ngoãn ở đây, đừng chạy linh tinh, anh rất nhanh sẽ đến”

Cô dùng sức gật đầu.

Cô sẽ ở đây đợi anh quay lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.