Chương trước
Chương sau
Hứa Minh Tâm đổ rất nhiều mồ hôi, ngày hôm sau thì miệng lưỡi đã khô khốc, uống rất nhiều nước.

“Anh mau đi nghỉ đi, sắc mặt anh trông rất xấu”

Hứa Minh Tâm lo lắng nhìn anh.

“Không sao đâu.”

Cố Gia Huy khẽ lắc đầu: “Cháo đã nấu xong rồi, để anh mang đến cho em”

Sau khi Cố Gia Huy rời đi, Phó Thanh Viên liền ngồi xuống trước mặt cô, đưa cho cô một quả táo đã gọt vỏ.

“Minh Tâm, chị ăn đi, ngọt lắm đó.”

“Cảm ơn em”

Trong lòng Hứa Minh Tâm có chút bất an, nghĩ đến Diên, trái tim cô liền trở nên run rẩy, cảm hấy vô cùng khó chịu.

Trong khi cô còn đang ngẩn ngơ với những suy nghĩ của riêng mình, Phó Thanh Viên liền thần bí hỏi: “Chị Minh Tâm, Diên là ai vậy?”

“Sao em lại biết cậu ấy?”



“Tối hôm qua lúc chị ngủ không ngừng gọi tên anh ta, không biết tại sao khi anh Gia Huy nghe thấy liền vô cùng khó chịu, giống như ăn phải một con ruồi vậy”

Phó Thanh Viên cố gắng dùng từ miêu tả chính xác nhất.

Hứa Minh Tâm nghe vậy liền chết lặng.

Trong lúc cô mơ hồ không ngừng gọi tên Diên sao?

Cô là vợ của Cố Gia Huy, vậy mà suốt một đêm không ngừng gọi tên một người đàn ông khác, anh còn có thể vui vẻ sao?

Chẳng trách, Hứa Minh Tâm luôn thấy anh có chút kỳ lạ, hóa ra là như vậy.

Tại sao anh lại không nói?

“Chị… chị gọi tên anh ta rất nhiều lần sao?”

“Một nghìn hai trăm hai mươi ba lần, em đếm chuẩn lắm, không sai đâu. Chị nói nhiều đến nỗi khàn cả giọng, nhưng vẫn một mực gọi tên anh ta, vẫn là anh Gia Huy dùng miện bón nước cho chị đó. Nhưng tại sao anh ấy làm như vậy được còn em thì lại không được làm vậy chứ? Anh Gia Huy còn đuổi em ra ngoài nữa chứ”

Ánh mắt Phó Thanh Viên liền xuất hiện vẻ ấm ức, dáng vẻ có chút tổn thương.



Hứa Minh Tâm vuốt tóc mình một chút, bản thân cô đúng là tự mình đi tìm đường chết mà.

Cố Gia Huy vốn dĩ đã là một người đàn ông lòng dạ hẹp hòi, bây giờ trái tim anh lại còn nhỏ hơn cả một cây kim, tuy anh không chiến tranh lạnh với cô, nhưng bầu không khí giữa hai người hoàn toàn không thoải mái.

“Thanh Viên, sau này em sẽ tìm được một cô gái để bón nước bằng miệng cho cô ấy, nhưng người con gái đó phải là người mà em yêu nhất, cả đời này chỉ yêu mình cô ấy”

“Yêu nhất có nghĩa là gì hả chị?”

“Có nghĩa là sau khi có một cô gái xuất hiện trong cuộc đời thì em không còn thích những người khác nữa, em sẽ đem tất cả những điều tốt đẹp nhất cho cô ấy, muốn cô ấy lúc nào cũng vui vẻ.”

“Nhất định phải là con gái sao? Con trai thì không được ạ?”

“Ừm… cũng có thể chứ, đây là sự lựa chọn của em, điều kiện tiên quyết đó là người đó ở trong lòng em là độc nhất vô nhị, không có bất kỳ ai có thể thay thế vị trí của người đó. Nhất định phải thận cẩn thận, bởi vì đây là lựa chọn cả đời”

Hứa Minh Tâm nói vô cùng nghiêm túc, cô không muốn Phó Thanh Viên chọn sai người.

Phó Thanh Viên nghe xong liền đăm chiều gật đầu.

Người mà mình yêu nhất, có thể là nam, cũng có thể là nữ.

Vậy thì người mà cậu ta thích nhất là anh Phó Minh Tước, còn có chị Hứa Minh Tâm nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.