Chương trước
Chương sau
Sau khi chết, ông ấy đi đến âm tào địa phủ cũng không sợ bố của Bạch Thư Hân tìm ông ấy đòi nợ “Hôm nay là ngày cưới của cháu, mọi người nên vui vẻ” Bạch Thư Hân cười nói.

“Cháu nói xem thằng bé này đang yên đang lành, làm sao có thể phân liệt chứ, cháu gả cho nhân cách thứ hai của thắng bé nhưng mà cháu cũng không yêu người ta, đây là có chuyện gì?”

“Thím còn tưởng rằng cháu sẽ có hạnh phúc mỹ mãn, cũng kết hôn vì tình yêu, nhưng mà hiện tại… cháu lấy dưới danh nghĩa con dâu của nhà họ Ôn, sau này cháu có thể làm gì?”

“Cháu cam tâm tình nguyện, đây là do cháu nợ nhà họ Ôn, Ôn Mạc Ngôn cũng không còn nữa, cho nên cháu càng không thể rời khỏi anh “Cháu nói cháu cũng thật ra, vậy mà cháu lại bí mật sinh con sau lưng chúng ta. Cháu có chịu bao nhiêu vất vả thì cứ nói cho chúng ta biết là được rồi, chẳng lẽ chúng ta có thể ép cháu bỏ đi đứa con này sao? Cháu chính là cứng đầu cứng cổ, không bao giờ nghe theo lời khuyên của người ta, cho dù là đụng phải vách tường cũng không quay đầu. Người nhà họ Bạch đều có tính cách chết tiệt này, khi nào thì cháu học được rồi hả?”

Thím của Bạch Thư Hân khóc đến mức trên mặt toàn là nước mắt, Bạch Hoàng Nam muốn an ủi bà ấy, nhưng mà lại bị bà ấy hung tợn trừng mắt.

“Câm miệng, đừng chạm vào tôi. Cháu gái của ông thật sự làm người ta đau xé tim mà! Còn ông cũng không phải là một ngọn đèn cạn dầu, cũng không phải là thứ tốt, các người chỉ giỏi khiến tôi sợ hãi”

“Được rồi, thím à, hôm nay là ngày thành hôn của cháu đó.” Bạch Thư Hân có chút áy náy, đau lòng nhìn bà ấy.

Bọn họ đối tốt với cô mà không một lời than vãn, mặc dù không phải là con ruột, nhưng mà họ đã nuôi dưỡng cô ấy nhiều năm như vậy, đã sớm thân hơn con ruột rồi.

Kiếp này, cô ấy phải báo đáp công ơn dưỡng dục, che chở cho những người thân yêu của mình.

Thím của Bạch Thư Hân lau nước mắt, cố nén nỗi buồn.

Dù không muốn thế nào đi nữa, trong lòng cảm thấy khó chịu như thế nào đi nữa thì ván cũng đã đóng thuyền.

Dù sao thì Bạch Thư Hân cũng phải danh chính ngôn thuận gả vào nhà Ôn Mạc Ngôn, nếu không thì sẽ không thể chăm sóc bọn trẻ, hơn nữa cũng không có danh phận gì với Ôn Mạc Ngôn.



Kết hôn là cách tốt nhất.

“Mà này, anh trai và chị dâu của cháu đâu?”

“Đi gặp đứa nhỏ rồi, nói cháu ở đây nhất định có việc bận nên lát nữa mới tới đây. Anh trai cháu biết chuyện kết hôn của cháu thì cả đêm không ngủ, hôm sau liền tới thắp nhang bố mẹ cháu”

“Đứa trẻ này không giỏi nói chuyện và cũng không thể hiện cảm xúc, nhưng mà những gì thằng bé làm đều rất chân thành. Thằng bé luôn cảm thấy mình đã không chăm sóc tốt cho cháu nên mới làm cho cháu đau khổ nhiều như vậy, còn có, đối với chuyện hoang đường lúc trước cũng cảm thấy canh cánh trong lòng!”

Thím của Bạch Thư Hân muốn nói nhưng lại thôi.

Bạch Thư Hân đương nhiên biết bà ấy đang nói đến điều gì, anh trai của cô ấy đang tự trách bản thân không chăm sóc tốt cho cô ấy nên mới khiến đường tình của cô ấy gập ghềnh.

Giờ cô ấy đã kết hôn rồi, anh ta lại nghĩ đến những chuyện hoang đường trước kia, lại càng tự trách mình.

Anh ta đã thành gia lập thất rồi, hơn nữa cũng đã có con rồi, tại sao cứ như lão già mà không thể vượt qua rào cản trong lòng chứ?

“Cháu biết, chờ anh ấy đến đi, không biết anh ấy tặng quà gì cho cháu, nếu nhẹ thì cháu nhất định không tha thứ cho anh ấy!”

“Yên tâm đi, anh trai cháu sẽ không đối xử tệ với cháu đâu!”

Chảng bao lâu thì Lệ Nghiêm và Cố Yên cũng đã đến.

Cố Yên trở nên thành thục và nữ tính hơn, cô ấy mặc một chiếc váy dài tinh tế phác họa rõ nét đường cong cơ thể.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.