Chương trước
Chương sau
Mặc dù anh ta đeo kính, nhưng anh ta lại nở một nụ cười giống như Thiện Ngôn, có chút tà khí.

“Thật ra thì em cũng đã sớm phát hiện rồi, tôi chăm sóc em hơn nửa năm, càng ngày càng giống Ôn Mạc Ngôn đúng không. Không phải là em đang thay đổi tôi mà là tôi có ký ức của Ôn Mạc Ngôn, tôi bất tri bất giác đã trở thành bộ dạng của anh ấy. Không phải tôi yêu em mà là tôi đang dùng cách của anh ấy để yêu em”

“Các người… các người đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu… tôi không hiểu!”

“Ôn Mạc Ngôn là Ôn Mạc Ngôn, Thiện Ngôn là Thiện Ngôn, không thể nhầm lẫn hai người đó với nhau được, không thể!”

Cô ấy đau đớn ôm đầu kêu gào thảm thiết.

Không thể nào.

Cô ấy sẽ không yêu hai người, cô ấy sẽ không như vậy.

“Ôn Mạc Ngôn là Thiện Ngôn, còn Thiện Ngôn chính là Ôn Mạc Ngôn. Khuôn mặt mà cô nhìn thấy hàng ngày chính là bản thân cô trong trong trái tim cô! Cô đã quên ảo giác mỗi ngày của cô đã đều nói với cô điều gì rồi sao? Anh ấy đang thuyết phục cô, khuyên cô nên chấp nhận Thiện Ngôn. Từ tận đáy lòng cô cũng không thể phân biệt được, đúng không?”

Giọng nói này… không biết là của ai, là giọng nói của chính cô ấy hay là giọng nói của Ôn Mạc Ngôn, cô ấy không thể phân biệt được nữa rồi.

“Đừng nói nữa, làm ơn đừng nói nữa…”

Cô ấy che tai thật chặt, rõ ràng bịt chặt lỗ tai như vậy, nhưng mà…

nhưng mà giọng nói đó vẫn xuyên vào tai cô ấy.

Giống như một ma quỷ, dây dưa không rời với cô ấy, cô ấy muốn thoát khỏi nó, nhưng mà…



“AI Cuối cùng thì cô ấy đột nhiên tỉnh lại, bật dậy khỏi giường, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào cơ thể, mang theo nhiệt độ.

Cô ấy đột nhiên bật dậy làm cho Cố Cố đang ở bên cạnh sợ hết hồn.

“Mợ, mợ không sao chứ?”

“Cố Cố, cháu… sao cháu lại ở đây, Ôn Mạc Ngôn đâu? Còn bản thân mợ thì sao…”

Bạch Thư Hân hốt hoảng nhìn quanh, trong nhà không còn ai ngoài hai người họ.

Là mơ?

Đây là một giấc mơ?

Cô ấy thở ra một hơi dài, vò đầu bứt tóc thì thấy cả người ướt đắm mồ hôi, tóc tai ướt nhẹp.

Làm sao mà giấc mơ này lại kinh khủng như vậy hơn nữa còn… chân thật đến vậy.

“Mợ, mợ gặp ác mộng sao? Mợ còn khóc nữa”

“Khóc?” Bạch Thư Hân lau khóe mắt, quả nhiên cảm nhận được ẩm ướt.

“Đừng nhắc tới chuyện này, cháu tới đây làm gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.