Chương trước
Chương sau
“Đừng tức giận, buổi tối anh sẽ tự mình nấu cơm, được không?”

“Tôi muốn ăn lẩu thập cẩm, món lẩu này vô cùng khó, anh có thể làm được không?”

Thật ra Hứa Minh Tâm vẫn muốn tiếp tục giận dỗi, nhưng mà lần này cô đã bị chơi đùa hỏng rồi, đôi chân yếu ớt, vẫn còn đau.

Nhưng mà khi nghe thấy món ăn thì cô lập tức không còn nóng giận nữa, nghĩ đến giấc mơ đó thì cô lại rất muốn ăn lẩu.

Cố Gia Huy mỉm cười gật đầu, mặc quần áo vào rồi ôm chặt lấy lưng cô.

Vừa vào cửa liền thấy Phó Thanh Viên đứng ở trước cửa sổ, ôm má, không biết nhìn cái gì, nhìn rất nhập thần.

Nghe thấy tiếng bước chân thì cậu ta quay đầu lại nói: “Minh Tâm, chị đã về rồi sao, vừa rồi ở trên xe làm gì vậy? Sao vào cửa nhà rồi mà lại ở lâu như vậy không vào?”

“Cái gì?

Hứa Minh Tâm suýt sặc nước bọt của mình.

Chẳng lẽ Phó Thanh Viên vừa ngồi xổm trước cửa sổ để nhìn chiếc Xe sao?

Cô vội vàng giục Cố Gia Huy nhìn về phía cửa sổ, phát hiện đúng là có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của xe, không nhìn rõ bên trong xe xảy ra chuyện gì nên cô mới yên tâm.

Phó Thanh Viên vẫn còn là một đứa trẻ, cô không thể làm bẩn đóa hoa thuần khiết của đất nước được.



“Hai người đang đánh nhau sao? Chiếc xe cứ rung rinh không ngừng, em muốn giúp hai người nhưng mà người giúp việc không cho em đi. Bọn họ nói đánh tới đánh lui thì quan hệ sẽ tốt hơn”

“Chị thua rồi sao? Tại sao lại cần người ôm?”

Hàng loạt câu hỏi này khiến cô không nói nên lời, cô muốn trực tiếp đào ra một cái lỗ trên mặt đất để chui vào “Người giúp việc cũng nhìn thấy?”

“Đúng vậy, tất cả đều biết, trong nhà không có nhiều người giúp việc cho nên em gọi hết bọn họ đến, sợ là không đánh lại anh Huy”

Hứa Minh Tâm nghe vậy liền lấy tay che mặt, ý nghĩ muốn tự tử cũng đã lóe lên trong đầu..

Cô lén la lén lút nhéo Cố Gia Huy thật mạnh, đều là do anh làm hại.

Cố Gia Huy tuy đau, nhưng mà trên mặt vẫn tươi cười.

Nhìn thấy đôi má của cô xấu hổ đến mức không thể kìm chế được mà ửng đỏ thì anh có chút hài lòng.

Dù sao thì cũng là anh quá lợi hại nên mới có thể chinh phục được một người phụ nữ không phải sao?

“Anh và Minh Tâm không phân thắng bại, bọn anh đã hòa”

“Làm sao phân biệt được thăng thua?”

“Không nói cho cậu biết, lớn lên cậu sẽ hiểu. Đừng đứng ở đây nữa, mau đi học đi, buổi tối chúng ta ăn lẩu”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.