Chương trước
Chương sau
“Đúng, nếu đã biết đến chỗ ở của Úy Như, làm gì có chuyện bố lại bỏ qua được. Lúc trước đã hẹn với nhau rồi, bố thả bà ấy đi, ông ta sẽ chữa khỏi bệnh cho Úy Như, bỏ qua cho hai đứa con của bố. Bây ng ta làm trái lời hẹn, còn giày vò hành hạ Úy Như, bố cần gì phải giữ lời? Vì Úy Như, nhất định bố phải phấn chấn lên!” Rốt cuộc ông cụ cũng vực dậy sức sống, cũng khiến cho.

cô thở phào nhẹ nhõm. Sau khi cô xác định là ông đã ngủ rồi, đắp chăn cẩn thận rồi mới đi ra ngoài. Cả đêm nay, cô không ngủ ngon được, dù gì tối nay cô đã biết quá nhiều chuyện.

Sáng hôm sau, ông cụ ôm tâm trạng vui vẻ tỉnh dậy đánh Thái Cực, còn gọi Thanh Viên dậy. Mặc dù Thanh Viên là con của Phó Minh Nam, nhưng cũng là con của Úy Như.

Ánh mắt Cố Đình Sâm nhìn đứa bé này không khác gì đang nhìn con mình. Tình cảnh này khiến cho cô nghĩ đến Ngôn Dương và Ngôn Hải.

Yêu ai yêu cả đường đi, đã vượt qua bản thân từ lâu.

Thanh Viên cũng nói với ông rất nhiều chuyện về Úy Như, nhưng Thanh Viên cũng không biết nhiều lắm, có một nửa trong số đó là do cậu ta lén lút áp vào cạnh cửa sổ, quan sát một cách cẩn thận.

Úy Như có bác sĩ điều trị riêng chịu trách nhiệm chữa trị cho bà, bà ngẩn ngơ khờ dại, thường hay nở nụ cười ngây ngô, lẩm bẩm lầm bầm một mình. Cậu ta cũng rất muốn ở chung với mẹ mình, nhưng mà mẹ lại ghét cậu ta lắm, mỗi lần bà trông thấy cậu ta ở xa xa, sẽ cầm đá ném vào người cậu ta.

Cố Đình Sâm hiểu được tại sao Úy Như lại tức giận như vậy, đó là đứa con mà bà ng nhục sinh ra cho người khác, bà không thể vượt qua cửa ải của bản thân.



Nhưng mà có một vài chuyện ông không hiểu được, tại sao Phó Minh Nam lại đối xử tàn nhẫn với con của ông ta như vậy, giam cầm quanh năm. Hơn nữa chuyện về Thanh Viên là do Phó Minh Tước phát hiện từng chút một, nếu ông ta lợi dụng Thanh Viên sớm hơn, vậy thì không biết thế giới ngầm kia đã lớn mạnh đến mức nào rồi.

“Haiz, nếu ông là bố tôi thì tốt biết bao?” Thanh Viên bùi ngùi nói.

Câu này đâm vào trái tim của Cố Đình Sâm, khiến hốc mắt ông đỏ lên trong chớp mắt.

Có phải ông không từng nghĩ đến đâu?

Lúc ông đang đau lòng, không ngờ Thanh Viên lại giơ tay lau mặt ông, bấy giờ ông mới phát giác ra mình đã khóc. Biết được mình sơ suất, ông vội lau nước mắt, nói: “Ăn đi, đây là món cậu thích nhất đấy, ăn nhiều chút đi” “Ông cũng ăn đi, anh trai nói ăn nhiều đồ ngọt thì trong lòng sẽ không buồn nữa” Cậu ta cười hì hì, đưa một viên kẹo xí muội cho Cố Đình Sâm. Ông cũng không biết lòng mình có vị gì, sau khi ăn xong, càng thấy chua xót nhiều hơn.

Mà ở phía Cố Gia Huy, anh đã xác định được vị trí cụ thể của Phó Minh Nam, đang dự định đến đó một mình.

Nhưng Hứa Minh Tâm vẫn khăng khăng cho răng bây giờ cảm xúc của anh không được ổn định, nếu nóng lòng cứu mẹ ra, lỡ như có sai sót thì làm sao bây giờ?

Có thể nói, bây giờ cô chính là người tỉnh táo nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.