Chương trước
Chương sau
“Đừng có nói những chuyện thừa thãi với tôi, mau nói cho tôi biết phải làm sao bây giờ? Tôi không thể bối rối, nếu không Minh Tâm sẽ mất đi chỗ dựa, cậu cứ trực tiếp nói cho tôi làm thế nào mới có thể bình tĩnh lại đây?”

Cố Gia Huy ra lệnh, tay cầm cốc nước cũng run run.

Ly nước lắc qua lắc lại không đưa tới miệng được, anh chưa bao giờ lo lắng như vậy!

Khương Tuấn nghe vậy thì nhíu mày bằng vẻ khó xử rồi nói: “Chuyện này… Hay là khi Minh Tâm sinh, anh cứ trực tiếp yêu cầu bác sĩ tiêm cho anh một mũi an thần, đến khi thuốc hết tác dụng thì đứa bé cũng khóc oa oa chào đời rồi…”

Anh ta còn chưa nói xong mà Cố Gia Huy đã ném một quyển sách tới. Khương Tuấn tránh được một cách dễ dàng.

“Cậu đừng có trốn, cậu vừa nói cái biện pháp vô tích sự gì vậy? Sao tôi có thể không vào phòng sinh được hả? Nếu tôi không vào thì cô ấy sẽ sợ hãi như thế nào đây?”

“Chuyện này… Nếu vậy thì tôi cũng không còn cách nào nữa đâu. Ai có thể tỉnh táo trong mấy chuyện sinh con như thế này được chứ, anh cũng chỉ là người bình thường mà tôi cũng thế, sức chịu đựng chỉ có giới hạn thôi mà” Khương Tuấn nói bằng giọng vô tội.

“Thôi bỏ đi, gọi cậu sang đây cũng chỉ vô dụng thôi. Cậu mau gọi bác sĩ khoa sản tới đây cho tôi đi, tốt nhất là gọi cái vị bác sĩ trong truyền thuyết gì đó nhé.”

“Vâng”

Vị bác sĩ khoa sản đó là người nước ngoài, anh ta phải ngồi máy bay mười mấy giờ đồng hồ, vượt qua đại dương và mấy quốc gia mới có thể đến nơi. Anh ta bị say máy bay nên cả đời cũng chưa từng rời khỏi thành phố mình sống một lần nào cả, vì được mời nên hai ngày nay anh ta mới ra khỏi thành phố của mình.

Sau khi xuống máy bay thì anh ta đã nôn mửa đến mức hôn mê bất tỉnh, phải nằm trên giường mấy ngày rồi, đến bây giờ vẫn chưa khỏe lại.

Khương Tuấn đã đưa người tới ngay sau đó, bồi bổ cho anh ta mấy ngày, cuối cùng cũng lấy lại được huyết sắc.



trên mặt anh ta và anh ta có thể đi bộ bình thường được rồi.

Lúc Cố Gia Huy trông thấy vị bác sĩ kia thì nhíu mày.

thật chặt: “Đợi chút đã, không phải bác sĩ nữ à?”

“Tôi chưa từng nói là bác sĩ nữ mà?”

Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Tên Connie mà lại là nam hả?”

Cố Gia Huy nhíu chặt mày rồi nhìn Khương Tuấn bằng ánh mắt như muốn khoét anh ta ra. Bác sĩ Connie lúng túng ho khan rồi nói: “Lúc mẹ tôi sinh tôi thì bế nhầm phải đứa trẻ của nhà khác, mãi một tháng sau mới phát hiện ra và đổi lại. Nhưng bà ấy lại không sửa tên thế nên tên tôi cứ như thế này đấy. Mà kể ra thì… không có luật pháp của bất cứ quốc gia nào quy định đàn ông không được dùng tên Connie đúng không?”

“Để một người đàn ông đỡ đẻ cho vợ của tôi?’ Câu này của anh âm trầm vô cùng.

“Anh Huy, tôi là bác sĩ, mà trong mắt của bác sĩ thì không phân biệt ai là nam ai là nữ đâu. Anh nói như vậy là đang nghi ngờ phẩm chất đạo đức được rèn luyện hàng ngày của tôi đấy.

Tôi đã từng đỡ đẻ cho rất nhiều đứa trẻ rồi, anh phải tin vào y đức của tôi”

“Không phải anh ấy không tin tưởng y đức của anh đâu mà là do não anh ấy ngắn, không chịu được cảnh để cho người đàn ông khác tới gần vợ của mình. Mong anh hiểu và bỏ qua cho anh ấy nhé.”

“Cậu nói ai não ngắn đấy?” Cố Gia Huy gầm lên bằng giọng không vui.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.