Chương trước
Chương sau
Cái cảm giác trơ mắt nhìn thấy chính người mình yêu thương chết ngay trước mặt mình, nỗi đau khổ đó không có ngôn từ nào có thể diễn tả nổi. Josh cười chua xót: “Đương nhiên chị biết nếu chị chết thì chắc chắn anh ấy sẽ không sống nổi. Cho nên chị muốn tìm một lý do để cho anh ấy động lực để tiếp tục sống… Nhưng chị không thể sống lâu được nữa.

Hàng năm chị đều dùng thuốc do phu nhân đưa nên sức khỏe đã sớm cạn kiệt, căn bản sống không được bao lâu nữa. Bây giờ phu nhân cho chị thuốc giải cũng chỉ là miễn cưỡng để cho chị sống thêm vài năm nữa thôi”

“Chị đi theo phu nhân đã hơn hai mươi năm nên đương nhiên biết rõ chủ ý của bà ta là gì. Bà ta muốn chờ thêm vài năm qua đi, đến lúc địa vị của Diên đã vững chắc không ai có thể lay động được. Như vậy Cố Trường Quân cũng không còn giá trị lợi dụng gì nữa, đến lúc đó bà ta không chỉ muốn một cái mạng của chị mà ngay cả anh ấy cũng sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng. Chị vẫn nghe theo lời của bà ta, nhưng lần này chị muốn vì người mình yêu thương làm chút việc gì đó. Chị không muốn để anh ấy tiếp tục trả giá nữa”

“Vậy rốt cuộc chị muốn làm gì, em… em nghe mà vẫn không hiểu được là rốt cuộc chị muốn làm gì” Cô không biết kế hoạch của Josh là gì nhưng lại có thể cảm nhận được quyết tâm của cô ta.

Josh đã chuẩn bị tốt tâm lý chờ chết, chắc chắn sẽ mở ra một làn sóng mới cực kỳ gay cấn.

“Em không cần hiểu, chị cũng sẽ không nói cho em nghe kế hoạch của chị. Minh Tâm, em đừng nói cho Cố Trường Quân biết. Đồng ý với chị được không?” Thấy Josh năn nỉ mà Hứa Minh Tâm há miệng thở dốc, cô muốn từ chối nhưng lại không thể mở miệng nói được tiếng nào.

Sao cô lại có thể nhẫn tâm từ chối được chứ?

Nhưng sao cô có thể đồng ý được đây?

“Minh Tâm, bây giờ chị không chết thì vài năm nữa em sẽ được dự tang lễ của chị và Cố Trường Quân. Em và chị đều biết thời gian ngắn ngủi cho nên em không cần phải áy náy vì cái chết của chị. Nhưng nếu Cố Trường Quân chết rồi thì em nghĩ Cố Gia Huy có thể chịu đựng được sao?”

“Anh ta trọng tình trọng nghĩa, trong tình yêu thì chung thủy với em, trong tình thân đương nhiên là Cố Trường Quân và trong tình bạn là Lệ Nghiêm. Nếu một trong số các người có ai gặp chuyện không may thì chắc chắn anh ta sẽ báo thù. Kết quả là người bị em hại không chỉ có Cố Trường Quân mà còn có.

Cố Gia Huy”

“Coi như là em giúp chị đi, chị không muốn bị phu nhân khống chế. Chị cũng không muốn làm tổn hại đến bất cứ chuyện gì của Thiện Linh” Từng lời từng chữ của Josh thật khẩn thiết, chỉ còn thiếu mỗi chuyện chưa quỳ xuống cầu xin cô mà thôi.



Hứa Minh Tâm nghe vậy thì trái tim vô cùng đau đớn.

Đại cục luôn cần có người phải hi sinh…

Nhưng cô không muốn bất cứ ai phải hy sinh cả. “Vậy…không còn cách nào vẹn cả đôi đường nữa sao?” Đôi môi hình cánh hoa của cô run rẩy hỏi.

Josh biết Hứa Minh Tâm mềm lòng, không thể trơ mắt nhìn ai rời đi.

Nhưng mà bệnh tình của cô ta đã nguy kịch không có cách nào chữa khỏi, chỉ có thể miễn cưỡng kéo dài mạng sống không đến vài năm.

Nếu như nhất định phải chết, cô ta muốn vì người đàn ông mình yêu làm những điều cuối cùng.

Trả lại tự do cho anh ấy.

Cô ta ích kỷ trói buộc anh ấy ở bên mình nhiều năm như vậy, nếu cô ta sớm biết tính mạng của mình không còn bao lâu thì cô ta nhất định sẽ không giữ anh ấy lại, tác thành cho anh ấy và Ôn Thanh Vân.

Nếu không có sự can thiệp của mình, anh ấy và Ôn Thanh Vân chắc chắn đã trở thành cặp đôi thần tiên khiến người khác ghen tị, một nhà ba người hoà thuận vui vẻ.

Nghĩ theo hướng này, có lẽ là ông trời đang trừng phạt cô ta vì lòng tham của mình.

Cô ta vốn là một con rối gỗ chưa bao giờ sống cho chính mình, vậy tại sao lại làm chậm trễ người khác?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.