Chương trước
Chương sau
“Bà nói vợ tôi là chó?”

ô, cô như thế là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Đúng lúc này sau lưng bà Ninh truyền đến giọng âm u lạnh lẽo.

Hứa Minh Tâm ngẩng đầu lên nhìn, không nghĩ tới Cố Gia Huy lại tới.

Cả người bà Ninh càng run hơn, bà ta bị dọa sợ nên vội vàng giải thích: “Tôi… tôi không có ý đó, cô ấy thật sự quá hùng hổ dọa người, dù gì tôi cũng là người đáng tuổi cha mẹ Bà ta còn chưa nói hết lời đã bị Cố Gia Huy ngắt lời.

Anh nắm eo thon của Hứa Minh Tâm, lạnh lùng nói: “Người đáng tuổi cha mẹ? Bà là người thân nhà mẹ vợ tôi hay là người lớn nhà tôi? Đừng nghĩ rằng mình lớn tuổi thì lấy cái danh người lớn tự cho mình là đúng, bà đủ tư cách sao?”

“Tôi..

Bà Ninh bị nói nghẹn lời không đáp được, bà ta cũng không biết nên phản bác như thế nào.

“Nhà họ Ngôn là nhà bố vợ tôi, bà nói năng bậy bạ với người đã qua đời ở trên linh đường tương đương với đánh mặt mũi nhà họ Cố tôi. Bản thân tôi muốn biết ai cho bà cái gan đó mà bà hết nói bậy đến hành động thô lỗ?”

“Tôi… tôi không dám!”

Bà Ninh bị dọa sợ đến quỳ phịch xuống: “Bà cô ơi, tôi dập đầu nhận lỗi với cô, cô… cô rộng lượng bỏ qua cho tôi đi, tôi cũng chỉ nhất thời nhanh miệng chứ không phải cố ý..”

“Bà dập đầu với tôi làm gì? Hôm nay sẵn cung phụng bài vị mẹ nuôi, bà đi dập đầu cho bà ấy, dập đầu nói mình sai, khi nào anh tôi nói bà dừng lại thì bà mới có thể cút!”

“Tôi… dù gì tôi cũng là ngôi sao lớn…”



Bà Ninh còn chưa nói xong đã liếc thấy ánh mắt âm trầm của Cố Gia Huy nên bị dọa cho sợ đến cả người run rẩy.

Bà ta nào còn dám nói thêm cái gì, vội vàng nhanh chân rời đi..

Bà Ninh vội vàng chạy về phía linh đường, quỳ phịch xuống ngay trước sân rồi không ngừng dập đầu nhận sai khiến mọi người vô cùng sợ hãi.

Bà ta vừa dập đầu vừa thì thào nói.

Nhưng mọi người có thể nghe rõ rành mạch.

“Tôi sẽ không bao giờ khua môi múa mép, lật ngược phải trái nữa. Tôi sai rồi, tôi sẽ không dám nói năng bậy bạ nữa.

Thẩm Thanh hãy tha thứ cho tôi” Trong nháy mắt mọi người đều biết rõ, đều giấu kín tâm tư của mình vào trong lòng và không dám nói năng bậy bạ nữa.

Ngôn Hải thấy vậy thì lập tức biết ngay là do Hứa Minh Tâm làm.

Cô so với năm đó, thật sự đã trưởng thành và tiến bộ hơn iều. Ngược lại chính anh ta càng sống càng thụt lùi lạc.

Người phụ nữ này nói hươu nói vượn mà anh ta lại không lên tiếng ngăn cản, ngược lại còn phải nhờ đến Hứa Minh Tâm đang mang thai giúp anh ta hả giận.

Anh ta chính là loại người như vậy sao? Bây giờ anh ta vẫn là tổng giám đốc của tập đoàn Phát Đạt, ai dám nói nửa chữ không phải?

Anh ta phải đứng thẳng lưng lên, anh ta phải bảo vệ người nhà cuối cùng của anh ta chứ không phải khiến bả vai gầy yếu của Hứa Minh Tâm đến giúp anh ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.