Chương trước
Chương sau
“Bạch Thư Hân à, chúng ta đi du lịch đi. Không cần lo thế giới bên ngoài xảy ra chuyện gì cả, chỉ cần chúng ta vui vẻ và sống cuộc sống mà chúng ta mong muốn là được”

“Có được không?”

“Đương nhiên là được. Chỉ có hai người chúng ta thôi, không có bất cứ ai khác quấy rầy chúng ta cả”

Anh ta nói bằng giọng rất chắc nịch.

“Vậy… Vậy còn con của chúng ta thì sao? Bây giờ chúng ta đi rồi thì ai sẽ chăm sóc cho con đây?”

“Anh đã nói với Ôn Thanh… anh đã nói với chị rồi. Chị ấy sẽ giúp chúng ta chăm sóc tốt cho con. Chờ chúng ta trở về thì con cũng đã lớn rồi. Chúng ta cứ đi thư giãn trước, rồi sau hãy quay về dạy dỗ cho cậu bé được không?”



“Được, lần này em sẽ nghe lời anh”

Những năm tháng vừa qua họ đã sống quá mệt mỏi rồi, vẫn luôn một mực nghe theo sự sắp xếp của người khác mà chưa hề được sống theo ý thích tự do của bản thân.

Vậy bây giờ họ sẽ làm càn mà to gan sống cho chính bản thân họ.

Hai người ăn sáng xong thì Thiện Ngôn thu dọn hành lý rồi đến chào từ biệt Cố Gia Huy.

Bây giờ với tình trạng tinh thân của Bạch Thư Hân thì tự chăm sóc bản thân còn khó, cô ấy lại càng không muốn nói chuyện với Hứa Minh Tâm.

Thiện Ngôn muốn dẫn cô ấy đi du lịch cho khuây khỏa, để cô ấy nhìn ngắm nhiều cảnh vật và tiếp xúc với nhiều người khác nhau có thể sẽ khiến cuộc sống của cô ấy dễ chịu hơn một chút.

Đương nhiên Cố Gia Huy cũng không ngăn cản mà chỉ dặn dò anh ta trên đường đi chú ý an toàn, khi nào cảm thấy mệt mỏi thì quay về.

Ôn Thanh Vân vẫn giúp hai người họ thu dọn đồ đạc, nhưng từ đầu đến cuối Thiện Ngôn không hề nói với cô ta dù chỉ một câu.

Mãi cho đến lúc lên xe mà anh ta vẫn không nói gì.



Ôn Thanh Vân vẫn luôn chờ mong, chờ mong Thiện Ngôn sẽ nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thất vọng mà thôi.

“Hai em cứ yên tâm đi chơi, không cần lo lắng cho cho đứa nhỏ đâu. Nhất định chị sẽ chăm sóc tốt cho cậu bé”

“Dạ, vậy thì phiền chị rồi ạ..”

Bạch Thư Hân nói với vẻ mặt vô cùng cảm kích.

“Vậy… Vậy hai em chú ý an toàn, nhớ thường xuyên gọi điện thoại báo bình an cho chị có biết chưa?”

“Dạ biết “Vậy… Vậy Ôn Mạc Ngôn à, em nhớ chăm sóc tốt cho Thư Hân nha. Thuận buồm xuôi gió…”

Thiện Ngôn vẫn không thể buông bỏ được, cuối cùng lái xe rời xa khỏi chốn bụi trần.

Ôn Thanh Vân đứng tại chỗ thật lâu, cô ta nhìn theo cho đến khi bóng dáng của chiếc xe khuất khỏi tâm mắt mới thôi.

Nếu không có được sự tha thứ của Ôn Mạc Ngôn thì có được tha thứ của Thiện Ngôn cũng tốt. Ít nhất thì trong lòng cô ta còn thấy dễ chịu một chút.

Bạch Thư Hân đi rồi thì cuộc sống của Hứa Minh Tâm sẽ lạnh lẽo buồn tẻ hơn.

Cô an tâm dưỡng thai ở trong bệnh viện, thỉnh thoảng vào những lúc Cố Gia Huy không bận chuyện gì thì sẽ đưa cô đi ra ngoài dạo phố.

Chuyện này đối với Ôn Thanh Vân và Christie là sự đả kích rất lớn, hai người đều chưa gượng dậy nổi nên bây giờ thầm nghĩ phải chăm sóc tốt cho Ôn Thiên Âu để bù đắp lại những gì họ đã mắc nợ Ôn Mạc Ngôn.

Cô đã nhìn thấy đứa bé rồi, xem ra dáng vẻ cũng rất đẹp.

Có thể nói là phấn điêu ngọc mài, nhất định sau này sẽ là một thiếu niên lanh lợi.

Hứa Minh Tâm bắt đầu nảy sinh một ý tưởng khác người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.