Chương trước
Chương sau
“Tôi canh giữ trong cái phòng tân hôn trống trải này, thậm chí còn không khóc được như đứa bé kia! Nếu cái giá của lòng tốt là khiến tôi mất đi tất cả, thì tôi thà rằng bản thân tôi ác độc tàn nhãn! Tôi thật sự không muốn ra tay với con của cô, tất cả đều là do cô ép tôi!”

Chút kiên nhẫn cuối cùng của Christie đã bị mài mòn không còn sót lại gì nữa, giờ phút này, cô ta đã hơi điên cuồng, rít gào từng câu từng câu vô cùng chói tai.

Áp lực và đau khổ của cô ta đã dồn lâu lắm rồi!

Ngoại trừ đêm tân hôn, Ôn Mạc Ngôn không thèm đụng vào cô ta, vẫn rất mâu thuẫn với sự xuất hiện nhiều lần của cô ta. Lúc đó, anh ta vẫn còn đang mất trí nhớ, huống chỉ sau này.



đã nhớ lại rồi, biết được mình yêu ai. Cô ta không có được tình yêu của Ôn Mạc Ngôn, chỉ đành liều mạng giữ người anh ta yêu lại.

Cô ta không cần người khác nói cái gì dưa hái xanh không ngọt, cô ta không cần dưa này không ngọt, chỉ cần giữ được anh ta bên cạnh mình, hoàn toàn chỉ thuộc về một mình cô ta.

Cô ta không có tình yêu của anh ta, cũng không thể ở cùng người mình thích sống chung cả đời, thế giới này công bằng làm sao?

Tại sao cô ta vui vẻ tác thành cho người khác, người khác.

lại không muốn tác thành cho cô ta?

Cô ta cũng không cảm thấy mình làm sai, từ trước đến giờ, yêu một người…không hề có lý lẽ.

Cô ta biết mình có lỗi với Bạch Thư Hân, cho nên cô ta mới đền bù hết sức có thể, cô ta có thể không có con, nhưng cô ta sẽ coi đứa con của bọn họ là con mình sinh ra, chăm sóc yêu thương hết mực. Thân thể của người sinh non không khỏe, sức chống cự kém, khó tránh khỏi chuyện sốt cao. Cô ta thức trắng đêm để canh chừng, tìm bảo mẫu nuôi dưỡng.

Cô ta nói cho Ôn Mạc Ngôn nhiều lần lắm rồi, con cái bị bệnh, anh ta cũng không thèm để ý đến, vậy cô ta làm to chuyện một chút, nếu đứa bé sắp chết, anh ta có quay về hay.

không?

Thật ra cô ta không cố ý làm hại đến đứa bé, đứa bé chỉ sốt bình thường mà thôi, chỉ là cô ta thêm mắm dặm muối, khuếch đại chuyện này lên. Nếu không làm như thế, làm sao.

Ôn Mạc Ngôn sẽ quay về, sự thật chứng minh, anh ta không để ý đến cô ta như thế nào thì cũng không mặc kệ sự sống chết của đứa bé.

“Christie, tôi đồng ý tất cả với cô, chỉ cần cô đừng làm hại đứa bé!”

Bạch Thư Hân sắp điên lên rồi, người chưa làm mẹ không thể hiểu được tâm trạng hiện giờ của cô ấy. Từ khi sinh đứa bé kia, cô ấy hoàn toàn không biết bất kỳ tin tức gì về đứa bé, hôm nay nhờ có tin nhắn của Ôn Mạc Ngôn mà cô ấy mới biết con mình tên gì.

Ôn Thiên Âu.

Ba tháng rồi, đây là lần đầu tiên cô ấy biết con mình tên gì, đúng là buồn cười.

Cô ấy tin là Christie sẽ chăm sóc cho đứa bé th: nhưng cô ấy lại mơ thấy ác mộng, mơ thấy cả người đầy máu của mình trong cái ngày sinh nở đó. Đó là thời khắc thân mật nhất của cô ấy và con mình. Điều duy nhất cô ấy có thể cảm nhận là cảm giác đứa bé ở trong bụng mình hơn chín tháng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.