Chương trước
Chương sau
“Nhưng anh phải quay về, cô ấy không thể ở bên cạnh người đàn ông đã có gia đình.”

“Đó là chuyện của chúng tôi, không liên quan gì đến anh.

Tôi khuyên anh nên dừng lại càng sớm càng tốt. Trên thế giới này có biết bao nhiêu người phụ nữ, hãy tìm một người khác đi, đừng đến tìm cô ấy nữa”

“Cách giao hẹn của hai người còn hai tháng nữa. Đến thời hạn thì anh phải trở về nước ngoài xa xôi. Lúc đó chỉ sợ chuyện này đã ngoài tầm tay của anh rồi, đúng không?”

Thiệu Kính Đình không sợ hãi, anh ta cũng là một người gan dạ sáng suốt.

“Vậy sao? Thế thì tôi sẽ giải quyết dứt điểm anh trong vòng hai tháng này…”



Anh ta chưa kịp nói xong thì cánh cửa đột nhiên mở ra.

Bạch Thư Hân nhìn thấy hai người đứng sát gần nhau, Ôn Mạc Ngôn còn nắm chặt cổ áo của Thiệu Kính Đình.

“Hai người… đang làm gì đấy?”

Hình như không khí trong nhà có vẻ hơi kỳ lạ nhỉ?

“Cà vạt của thầy ĐÌnh bị lệch, anh giúp anh ta chỉnh lại. Là một giáo viên thì không thể mắc sai lầm trong việc ăn mặc”

Ôn Mạc Ngôn lập tức thay đổi sắc mặt, nở nụ cười rất dịu dàng rồi giả vờ giúp Thiệu Kính Đình thắt cà vạt.

“Các người… Quan hệ của hai người tốt lên từ khi nào.

vậy?” Bạch Thư Hân nhíu mày, hai người đã thân mật đến mức thắt cà vạt cho nhau luôn rồi sao?

Thật đáng sợ…

“Sao em đột ngột quay về?”

Ôn Mạc Ngôn tùy tiện thắt nút cho xong rồi lập tức tránh xa Thiệu Kính Đình.

“Em quên mang theo ví nên về lấy”

Cô ấy vội vàng trở lại phòng ngủ, cầm ví rồi nói: “Tôi đi trước đây, các anh đừng có phá banh nhà đó. Thầy Đình, nếu anh ta dám bắt nạt anh thì cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp anh dạy dỗ anh ta”

“Anh ta vừa mới…” Thiệu Kính Đình định nói ra sự thật, nhưng bị Ôn Mạc Ngôn ngăn cản.

“Thầy Đình, cổ tay áo của anh cũng bị vặn kìa, còn áo sơ mi phải đóng thùng lại hết, không thể để lộ ra ngoài, không thì nhìn sẽ không đẹp. Thư Hân, em đi trước đi, Minh Tâm vẫn đang đợi em đó.”

“Ừ, vậy thì em đi đây. Hai người… hạn chế chút” Quả nhiên, nhìn thấy họ thì máu hủ nữ trong người cô ấy lại nổi lên. Khi hai người bọn họ đứng cạnh nhau trông vô cùng đẹp đôi, sao trước kia cô ấy không phát hiện ra nhỉ?

Ngay khi Bạch Thư Hân vừa rời đi, nét tươi cười trên mặt Ôn Mạc Ngôn lập tức chìm xuống, độ cong nơi khóe miệng trở nên lạnh buốt cứng đờ.

“Thầy Đình, tôi đã nói rõ ràng với anh rồi. Anh cũng là người thông minh, hy vọng anh có thể làm ra chuyện sáng suốt. Tôi nói thẳng cho anh biết, cho dù tôi đã cưới vợ sinh con và không thể tái hợp với cô ấy được, thì anh và cô ấy cũng không có một chút hy vọng nào đâu.”

“Anh tự tin như vậy sao?”

Thiệu Kính Đình nhìu chặt mày lại, cảm thấy cực kỳ khó chịu khi nghe được những lời này.

“Đúng vậy, anh tuyệt đối không có khả năng đâu. Anh vẫn nên sớm hồi tâm chuyển ý một chút, miễn cho đến cuối cùng người tổn thương lại là chính bản thân mình. Hôm nay tôi còn có việc nên không nhiều lời với anh nữa”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.