Chương trước
Chương sau
Theo bản năng Bạch Thư Hân nghĩ ngay đến Thiệu Kính Đình, anh ta cũng vừa mới đi nhà vệ sinh. Chẳng lẽ là giúp cô ấy trả tiền sao?

Vậy thì ngại quá rồi. Võn dĩ là cô ấy mời khách, vậy mà bây.

giờ lại khiến anh ta trả tiền là sao?

Bạch Thư Hân hơi xấu hổ, căn bản cô ấy không hề nghĩ là Ôn Mạc Ngôn đã trả tiền.

Nếu không phải tại Ôn Mạc Ngôn thì cô ấy sẽ không lâm vào cảnh quãn túng như vậy, lo lắng không có đủ tiền để trả cho bữa cơm này.

Cô trở lại ghế thì nhìn thấy hai người đàn ông đang ăn uống linh đình, anh một ly tôi một ly. Hết cách rồi.



Cô mời rượu nhưng hình như hai người họ giống như ngầm phân cao thấp với nhau, không ai chịu nhường ai mà cứ hết ly này đến ly khác.

Nhưng Bạch Thư Hân biết tửu lượng của Ôn Mạc Ngôn, còn Thiệu Kính Đình là giáo viên rất ít uống rượu nên sẽ không thể vượt qua Ôn Mạc Ngôn.

Chẳng bao lâu sau, dạ dày của Thiệu Kính Đình nôn nao rồi bất đắc dĩ phải chạy vội vào nhà vệ sinh mà nôn thốc nôn tháo.

“Anh cũng thật là”

Bạch Thư Hân trợn mắt nhìn Ôn Mạc Ngôn rồi lập tức đuổi theo.

Ôn Mạc Ngôn thấy vậy thì cau mày lại, cầm ly rượu thả lỏng trên tay.

Bạch Thư Hân đi theo Thiệu Kính Đình mà suýt chút nữa đã đâm đầu vào nhà vệ sinh nam, rồi lại bị Ôn Mạc Ngôn kéo tay lại.

“Anh làm gì vậy?”

Cô ấy sửng sốt.

“Đây là nhà vệ sinh nam”

“Nhưng Thiệu Kính Đình, anh ta…”

“Để anh”

Ôn Mạc Ngôn nhíu mày tỏ vẻ không vui.

“Anh sẽ không lợi dụng anh ta say rượu mà nhấn anh ta xuống bồn cầu đó chứ?”

Trong lòng Bạch Thư Hân có hơi sợ hãi lo lắng vì cô ấy sợ Ôn Mạc Ngôn quá kích động.

Ôn Mạc Ngôn nghe nói như thế thì trong chớp mắt khuôn mặt của anh ta trở nên u ám đáng sợ: “Anh ở trong lòng em chính là người đáng sợ như vậy sao?”

Anh ta nhíu mày, sâu trong ánh mắt hiện lên một tia thất vọng đau khổ nhàn nhạt.

Bạch Thư Hân cũng biết mình đã nói sai. Cảm xúc gần đây của anh ta luôn thay đổi thất thường nên cô ấy khó tránh khỏi có chút lo lắng mà thôi.

Cô ấy muốn giải thích nhưng lại không biết mình nên nói gì trong tình cảnh này.

Cuối cùng, cô ấy mím môi, không nói được gì.

Anh ta nhìn cô ấy thật sâu rồi nói với giọng điệu lạnh lùng: “Bạch Thư Hân, em làm anh thất vọng quá rồi.”

Dứt lời, anh ta buông tay cô ấy rồi đi vào phòng vệ sinh nam.

Những lời này… tựa như một cơn mưa đá rơi xuống trái tim cô ấy khiến nó run lên từng hồi.

Cô ấy ngước mắt lên, thẫn thờ nhìn theo bóng lưng anh ta, đột nhiên cảm thấy… anh ta thật cô độc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.