Chương trước
Chương sau
“Kỳ hạn mười năm nhưng anh chỉ còn có nửa năm. Đến lúc đó không phải anh ta chết thì chính là anh chết”

“Rốt cuộc là ai mà lại có thâm thù đại hận như thế?”

“Phó Minh Nam, bố của anh.”

Hứa Minh Tâm nghe nói như thế thì trừng to mắt.

Rốt cuộc là loại bố như thế nào mà trước khi chết còn để lại cho con trai vấn đề khó như vậy chứ.



Nếu như anh ta không làm được thì sẽ phải chết.

Đây rốt cuộc có phải là bố mẹ ruột không vậy?

Sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ? Phó Minh Tước thấy cô lộ vẻ ngac nhiên thì nhếch miệng cười gượng: “Ông ta không yêu anh cũng không yêu mẹ của anh, ông †a sinh ra anh là vì để làm việc cho ông ta. Em không cần cảm thấy anh đáng thương, anh đã không cần ai đông cảm từ lâu rồi. Anh phải sống, Dao Dao cũng phải sống, cho nên dù là hai tay anh có dính đây máu tươi thì anh cũng sẽ không hối tiếc. Anh sẽ không làm tổn thương em nên em có thể yên tâm”

Hơn nữa anh không ra tay em cho rằng Cố Gia Huy sẽ bỏ qua cho anh sao? Anh là tai họa ngầm nên anh ta sẽ tiêu diệt anh đế thoải mái cho sau này. Kỷ Thiên Minh đã âm thầm tranh đấu với anh nhiều năm mà họ lại đi gần như vậy chỉ sợ đã nghĩ ra cách đối phó với anh như thế nào từ lâu rồi”

“Sẽ không!”

“Sẽ không? Lúc về em có thể hỏi anh ta xem có phải anh ta đã nghĩ ra cách giết chết anh như thế nào chưa”

Những lời này làm cho Hứa Minh Tâm không thể nào đáp lại.

Cô không muốn tin tưởng rãng Cố Gia Huy cũng muốn lấy mạng của anh ta Nhưng…Cô hiểu rõ con người của Cố.

Gia Huy, anh tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết Cho dù bây giờ Phó Minh Tước nói thu tay lại thì anh cũng sẽ không buông bỏ.

Đối với anh mà nói Phó Minh Tước là quả bom không hẹn giờ có thể nổ bất cứ lúc nào, muốn gối cao không lo thì chỉ có thể ra tay trước để chiếm lợi thế.

Đây rõ ràng chính là thế thua, không cách nào làm dịu được.

Một người là chồng và nhà chồng của mình.

Một người là anh rể của mình, bố của cháu gái.

Cô không bất kỳ lý do nào để từ bỏ cả hai bên Ai xảy ra chuyện thì cô đều sẽ không cảm thấy tốt.

Trong lòng cô giống như bị tảng đá to lớn đè ép đến nỗi không thở nổi.

Phó Minh Tước thấy sắc mặt cô khó coi, trong lòng hơi trầm xuống đổi chủ đề: “Anh không nên nói với em những điều này, đi xuống đi anh dẫn em đi ăn món mà em thích ăn”

“Không cần…Em mệt rồi, em muốn trở về”

Cô nhỏ giọng từ chối.

“Xem như…đi với anh đi, dù sao thì chúng ta cũng không biết có thể chung sống hòa bình được mấy lần. Nhân cơ hội này…Lúc em vẫn còn là em”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.