Chương trước
Chương sau
Cô cảm thấy hơi có lỗi, không biết phải làm thế nào để đối mặt với anh ta.

“Cái đó… Tôi đi tìm một chút thức ăn cho anh”

Thừa dịp trời vẫn chưa tối hẳn, cô phải nhanh chóng tìm được thức ăn, bụng của hai người đều đói đến nỗi kêu vang từ nấy giờ, cả hai lại mệt nhọc vì chạy thục mạng nên đã tiêu tốn hết một nửa sức lực.

Hơn nữa Phó Minh Tước còn là một bệnh nhân, cần phải được bổ sung dinh dưỡng.

Cô phải hấp tấp tranh thủ thời gian tìm cách sinh sống giữa chốn đồng không mông quạnh, sớm biết thế này thì cô cố gắng chơi đùa với Thư Hân rồi, nếu như thế thì bây giờ đã không đến nỗi chân tay luống cuống thế này.



Cô đã đi xa mà tầm mắt của Phó Minh Tước vẫn không thể thu lại.

Cuối cùng anh ta cũng tỉnh táo lại, nở một nụ cười đầy vẻ khổ sở và cay đẳng, nhìn lên bầu trời đang dần tối đi.

Đã hơn một giờ chiều rồi, thời tiết hơi âm u giống như trời muốn mưa.

“Ngọc Diệp… Em đang ở ngay bên cạnh đúng không? Anh có thể cảm nhận được sự tồn tại của em”

“Câu Minh Tước kia là do em dạy cho cô ta đúng không?”

Anh ta nhìn về phía không khí không người, cho dù không có ai trả lời nhưng anh ta vẫn không vứt bỏ hy vọng.

Lần này không phải Hứa Minh Tâm cho anh sự tuyệt vọng mà là một niềm hy vọng vô cùng to lớn.

“Trên người tôi có thiết bị định vị, sẽ có người tìm được, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian. Dù sao muốn đột phá chướng ngại vật trùng trùng điệp điệp ở Hoàng cung cũng cần phải có thời gian. Nếu như người của tôi đến trước thì chứng tỏ là Cố Gia Huy quá vô dụng, không thể tìm ra cô trước. Nếu như anh ta đến trước… Vậy chỉ có thể chứng minh là anh ta hoàng cung trùng trùng trở ngại là muốn thời gian. Nếu như là ta người tới trước, chứng minh Cố Gia Huy vô năng, không thể trước tiên tìm được ngươi. Nếu như là hắn… Vậy chỉ có thể chứng tỏ là năng lực của anh ta cũng tàm tạm mà thôi”



“Ách..” Hứa Minh Tâm sững sờ: “Anh rể…Anh như vậy cũng quá thành kiến đi!”

“Cô không muốn ăn đùi gà sao?”

“Muốn…” Cô yếu ớt trả lời.

“Vậy tôi nói cái gì chính là cái đó.”

Hứa Minh Tâm liếc nhìn đùi gà, cuối cùng cúi đầu trước việc lợi dụng quyền uy của Phó Minh Tước.

“Vậy tối nay chúng ta phải qua đêm ở nơi này sao?”

“Có vẻ là như vậy, hôn lễ ở bên kia vẫn còn tiếp tục, Cảnh Nguyệt Tây còn sẽ cho người tiếp tục tìm kiếm, nơi này có vị trí địa lý rất tốt, rất khó bị phát hiện, có thể làm nơi trốn tránh trong một thời gian. Mà tôi cũng không đi được, tôi phải ở lại đây để dưỡng thương”

Hứa Minh Tâm gật đầu, liếc nhìn sắc trời và cảm thấy hơi lo lắng, Nơi này lõm vào trong nên có thể cản mưa, nhưng mà gió thì…

Chắc là buổi tối sẽ rất lạnh, phải tăng thêm củi lửa mới được.

Sau khi dùng bữa tối, cô để cho Phó Minh Tước nghỉ ngơi, còn mình thì từ từ đợi lát nữa rồi ngủ.

Phó Minh Tước cũng mệt mỏi nên cũng nhanh chóng nhắm mắt ngủ.

Mới vừa đến ban đêm thì mưa thu đã đến, lạnh lẽo thấu xương.

Hứa Minh Tâm vội vàng tăng thêm củi lửa, cô đã chuẩn bị trước rất nhiều nhánh cây khô để đề phòng, số củi lửa này đủ để đốt cháy đến khi trời sáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.