Chương trước
Chương sau
Chương 1724

“Tôi không phải là anh, chỉ có thể ở bên ngoài phòng sinh, nghe lòng mình đau nhói.

Tôi hận chính mình, người đáng chết là tôi chứ không phải là anh”

“Vậy mà bây giờ, anh nói với tôi những điều này đều là do anh cam tâm trạng nguyện, tất cả chỉ là nằm trong tính toán của anh. Cố Trường Quân, là do anh đã điên rồi hay là do tôi đầu óc rối loạn mới nghe ra những lời xăng bậy như thế này hả?”

Đôi mắt của Cố Gia Huy căm phẫn đến nước mắt chảy dòng. Đây chắc chẩn là lời đùa hài hước nhất mà anh được nghe trong suốt ba mươi năm nay.

Gố Thiện Linh nhìn dáng vẻ như muốn phát điên của anh, chỉ nắm chặt nắm tay lại không nói lời nào. Móng tay căm vào da thịt, đau tê tái Nỗi đau này làm sao có thể so sánh với nỗi đau trong lòng, làm sao có thể so sánh với nỗi đau của Cố Gia Huy.

Máu chảy xuống khe giữa các ngón tay, nhuộm đỏ cả nắm đấm.

Khuôn mặt của Cố Gia Huy đã bị hủy hoại trong vụ tai nạn đó. Vì dây thần kinh mặt bị tốn thương, chỉ sợ cho dù anh ấy thật sự có một khuôn mặt mới thì cũng chẳng thể biểu lộ được cảm xúc buồn, vui của mình.

Đến lúc đó, cho dù trái tim anh ấy bị thủng một lỗ lớn, khuôn mặt anh… vẫn chỉ có thể vô cảm như thế mà thôi. Đôi mắt đen láy ấy sẽ phải chịu từng cơn đau đớn đến thấu tim.

Thế nhưng đã phóng lao phải theo lao, anh ta đã không thể quay đầu lại được nữa.

Sẽ không còn người tên Cố Trường Quân hiện hữu trên đời này nữa nhưng K vẫn sẽ luôn tồn tại “Gia Huy, cậu phải hiểu rằng chỉ có sống thì mới có được thứ mình muốn. Chỉ có sống mới bảo vệ được những người xung quanh mình. Nếu như ngay cả mạng cũng mất rồi thì làm sao tôi có thể bảo vệ được Thanh Vân và Cố Cố?”

“Thế bây giờ anh vẫn còn sống đó nhưng anh đã bảo vệ được mẹ con cô ấy chưa, họ vì anh mà khóc lóc đau khổ, anh có nghe thấy không. Anh vì dã tâm, một mực muốn thay đổi danh phận, thay đổi cả khuôn mặt của mình trở thanh một hacker đi làm việc cho người †a? Đây là cuộc sống mà anh muốn sao? Anh trả lời tôi đi? Có đúng không?”

“Nếu như tôi nói với cậu, cô ấy không cần anh mà có người khác còn cần anh hơn cô ấy thì sao? Người ta có ơn với tôi, tôi phải đền ơn người ta, cậu có tin không?”

“Trả ơn? Cho dù ơn lớn bằng trời thì đã sao? Chẳng lẽ chỉ vì anh ta đã cứu anh một mạng mà anh đã muốn làm con chó cho anh 1a rồi sao, ngay cả mặt mũi anh cũng không cần nữa sao? Anh bỏ rơi vợ con mình, còn nói với tôi nguyên tắc cao thâm như vậy, anh nghĩ tôi sẽ tin điều đó sao?” Cố Gia Huy thật sự không nuốt nổi cơn giận này nữa, anh lại vung năm đấm vào Cố Trường Quân.

“Cái đấm này là tôi đấm thay cho vợ con anh”

Bịch.

Gố Thiện Linh lại chịu thêm một cú đấm nữa vào mặt.

“Còn cái này là tôi đấm thay cho bố mẹ”

“Còn cái đấm cuối cùng này là tôi đấm cho tôi.”

Anh cố nghiến răng lại rồi vung một năm đấm thật mạnh.

Cố Trường Quân nhắm mắt lại, không có ý định né tránh.

Nhưng cú đấm ấy đi vụt qua phía sau tai anh ta, phát lên một tiếng “bốp”.

Anh ta lập tức mở mắt ra và thấy cú đấm đã đập vào lan can gỗ phía sau, mùn cưa bay lên, đâm vào bàn tay anh khiến máu chảy đầm đìa.

“Gia Huy, tay của cậu…”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.