Chương trước
Chương sau
Cái đồng hồ một tỷ năm trăm triệu này đối với cô mà nói đoàn chừng có nằm mơ cũng không thể nào nghĩ đến, mình vậy mà sẽ tặng cho người khác một cái đồng hồ đeo tay đất như thể, đoàn chứng bán mình cũng không tăng nổi.

Bây giờ cô đã có năng lực rồi, nhưng số tiền một tỷ năm trăm triệu vẫn là một món tiền không nhỏ chút nào.

Cô không muốn dùng đến tiến của anh, như vậy thì món quà này cũng không còn chút ý nghĩa nào nữa.

Ban đầu cô làm gương mặt đại diện đóng quảng cáo cho tập đoàn Phát Đạt đã kiếm được một số tiền, toàn bộ đều tiết kiệm hết.

Cô phát hiện công việc bình thường mình hay làm dù là mỗi ngày đều bận rộn, có tăng ca thêm đi nữa, số tiền kiếm được chẳng qua cũng chỉ có mấy triệu mà thôi.

Cuối cùng cô vẫn cắn răng rút ra tiền theo kỳ hạn, chọn mua một cái đồng hồ đeo tay trong phạm vi năng lực của mình.

Cô vẫn luôn biết sự chênh lệch giữa minh và Cố Gia Huy, nhưng cô không từ bỏ ý định, cho đến hiện tại, cô thật sự chịu không được nữa: “Nếu như anh không thích thì cứ vứt nó đi. Đồng hồ đeo tay của nam giới em giữ lại cũng không có ích lợi gì. Em cũng sợ cái đồng hồ này làm mất mặt anh. Nhưng mà những cái còn lại quá mác, em mua không nổi… Cố Gia Huy, nếu nói cho người khác biết, em là vợ chưa cưới của anh, mà một cái đồng hồ đeo tay cho nam giới em mua không nổi, em cảm thấy rất mất mặt “Ai.”

“Yêu anh em cảm thấy đau khổ như vậy sao?”

“Cũng không tỉnh, cũng rất vui vẻ. Trước kia em có thể độc lập tự chủ, có thể sống rất tốt, ăn cơm ở căn tin chín ngần mười lăm ngàn em cũng cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng khi quen anh, em giống như biến thành một đứa bé vậy, cần phải được bảo vệ. Em không thích như thế… Em cảm thấy bản thân như vậy càng thêm vô dụng. Cảm ơn anh đã yêu em thương em, cứng chiều em. Nhưng mà… Em càng chính chính minh độc lập kiên cường, ở chung một chỗ với anh em sẽ trở nên yếu ớt không chịu nổi một cú đả kích.”

“Cho nên bây giờ phải từ biệt, anh phải sống thật tôt.

Cô nói một hơi, sợ bản thân vẫn còn tình cảm lưu luyến. Nói xong liền không chút do dự xoay người rồi đi, cũng không ngoảnh đầu nhìn lại.

Cô rời khỏi biệt thử, gọi điện thoại cho Bạch Thư Hân.

Lúc cô ấy biết được Hứa Minh Tâm và Cố Gia Huy đã chia tay rồi, không biết tâm tình như thế nào.

Thay cô cảm thấy nhẹ lòng hơn, nhưng lại đau lòng vì cô.

Cô ấy lái xe đến đón cô, cũng không quay trở lại biệt thự mà lại đến quán ăn nhỏ ở gần đại học Đà Nẵng.

Ông chủ quán ăn còn biết hai người, bởi vì trước kia hai cô thường xuyên đến ăn cơm.

Quán ăn này vừa sạch sẽ vừa vệ sinh, vừa rẻ vừa ngon, mỗi lần đến đây ăn cơm ai cũng xếp thành một hàng thật dài.

Cô gọi hai phần cơm xào trứng chỉ tốn có ba mươi sáu ngàn, còn được miễn phí thêm món dưa muối. Hứa Minh Tâm ăn cơm ngấu nghiên, nhưng Thư Hân lại chẳng muốn ăn chút nào. “Sao cậu không ăn thế? Lúc trước không phải cầu rất thích ăn cơm xào trứng sao?”

“Thấy cậu như vậy, tớ ăn không vô

Bạch Thư Hân chọt chọt đôi đũa, bắt đắc đi nói, rất muốn nói ra vài lời an ủi, nhưng mà lại không biết nên nói cái gì mới phải. “Kiên trì lâu như vậy rồi, đến bây giờ tình cảm đã sâu đậm như thế mới nói từ bỏ, cậu không cảm thấy khổ sở sao?”

Suốt một đường Hứa Minh Tâm giả vờ như tâm trạng vẫn ổn, bây giờ toàn bộ đều bị phá vỡ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.