Anh bước lên giúp cô chỉnh lại, thấy khuôn mặt chi lớn bằng bàn tay nhợt nhạt của cô trong lòng anh lại tràn ngập thương tiếc.
Bàn tay như bị ma xui quỹ khiến không chịu khổng chế vén tóc con trên trán cô, để lộ ra vầng trán mịn màng.
Bạch Thư Hân giống như một đóa hồng có gai, tươi đẹp động lòng người, mỹ lệ không gì sánh được.
Lần đầu gặp mặt, cô mạnh mẽ dũng cảm, một mình cô tay không giải quyết mấy tên vạm vỡ cũng không mảy may nhíu mày.
Cô bị thương cũng không làm dáng khóc lóc sướt mướt như những cô gái khác mà lại bình tĩnh tự mình thành thạo xử lý sát trùng vết thương.
Trông cô tài giỏi tháo vát nhưng kỹ năng sống lại rất kém.
Cô không biết làm cơm, trong tủ lạnh có rất nhiều thực phẩm đông lạnh, nếu không cũng sẽ gọi đồ ăn ngoài.
Cô cũng không thích dọn dẹp trong phòng lúc nào cũng bừa bãi lộn xộn, cũng không thích lau nhà.
Máy hút mùi trong nhà bị hỏng cũng chưa từng nghĩ đến việc sửa chữa, bởi cô biết chính mình cũng không dùng đến nó.
Anh không biết những cô gái khác có giống cô như vậy hay không, nhưng anh biết, từ sau khi anh gặp được Bạch Thư Hân anh cũng đã không mong chờ gặp gỡ người con gái khác.
Cô là người biệt duy nhất trong lòng anh, anh cũng không muốn gặp phải cô gái nào như vậy.
Lúc cô nói với anh những lời đó, anh quả thực cũng ngạc nhiên khôn cùng.
Thật khó mà tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-cuoi-cung-em-da-lon/2969080/chuong-1210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.