Chương trước
Chương sau
“Là ông chủ động trêu chọc mẹ tôi nên mới có tôi? Xét đến cùng thì cũng có lỗi của ông, đúng không? Nếu tôi là một sai lầm thì ông không nên nuôi lớn tôi, nếu đã nuôi lớn rồi vì sao không đối xử tốt với tôi?”

“Cố Gia Huy và Cổ Triệt, ông lựa chọn người sau, cho nên dùng hết khả năng của mình trợ giúp Cổ Triệt, thương yêu Hứa An Kỳ. Tôi và Cố Gia Huy vì cái gì phải ở cùng một chỗ, ông quên rồi sao?”

“Lúc trước nhà họ Hứa cần vốn để quay vòng, ông không muốn bỏ xuống mặt mũi của mình để đi tìm Cổ Triệt vì sợ anh ta coi thường nhà họ Hứa, sợ sau này Hứa An Kỳ gả đi sẽ phải chịu thiệt thòi. Cho nên ông hy sinh tôi để đổi lấy sự trợ giúp từ ông cụ. Căn bản là ở trong mắt ông tôi không phải là một con người mà chỉ là một công cụ để trao đổi. Thậm chí tôi còn nghĩ ông nuôi tôi lớn như vậy chính là vào lúc cần thiết có thể đem đi đối lấy lợi ích cho nhà họ Hứa.”

“Mà sự thật đã chứng minh quả là như thế. Khi tôi và Cố Gia Huy ở cùng một chỗ, ông cũng chưa bao giờ đối xử công bằng, cho dù Cố Gia Huy có công ty của riêng mình, sự nghiệp lên như diều gặp gió thì ông vẫn lựa chọn Hứa An Kỳ, vứt bỏ tôi.”

“Kết cục bây giờ rốt cuộc là do tôi thúc đẩy hay là do một tay ông làm việc xấu gặp báo ứng.”

“Tôi cũng không biết Hửa An Kỳ lại giả bệnh tâm thần, có lẽ Cố Gia Huy đã đoán được tình huống hôm nay nên đã nhất cô ta lại, nhưng cũng không ngăn cản được. Nhân quả báo ứng, cô ta hãm hại tôi, cuối cùng lại không có con, cuộc sống sa sút. Mà Cố Gia Huy nhất cô ta lại nên bây giờ cô ta đến trả thù chúng tôi là cũng phải thôi”

“Nếu tất cả đã qua rồi thì ông không nên tới tìm tôi nữa, tôi và ông không còn quan hệ gì nữa, cũng không có nghĩa vụ gì, ông nói có phải không, ông Hua?”

Cô tức giận, khách khi gọi một câu “ông Hứa” làm cho trái tim Hứa Văn Mạnh cũng run lên. “Con gái. là do ba sai, con tha thứ cho ba lần này. Chị gái con hồ đồ, ba cũng hồ đồ theo, ba cũng không nghĩ tới nó lại không có liêm sỉ làm ra chuyện hoang đường như vậy...... ”

Hứa Văn Mạnh biết thế đã chẳng làm. Ông ta cứ nghĩ rằng Hữa An Kỳ chi chơi đùa, ôn ào một chút chứ không đến mức gây ra tai nạn chết người nên ông ta cũng không quan tâm.

Hơn nữa ông ta cùng Hứa Minh Tâm cắt đứt quan hệ thì chỉ còn lại một người con gái, cho dù cô ta có làm chuyện gì sai thì cũng phải đau lòng, yêu thương che chở cho cô ta.

Cũng không nghĩ đến hiện tại Hứa An Kỳ lại khiến cả nhà họ Hứa rơi xuống vực thẳm, sai một ly đi một dặm, mãi mãi không trở lại được như xưa.

Ông ta hối hận đến xanh ruột, hận không thể bắt Hứa An Kỳ mang đến trước mặt bắt cô ta nhận lỗi.

So với vinh hoa phú quý thì con gái quả thật là không quan trọng. “Con gái, ba chỉ có một người con là con, con xem ba nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy, con hãy tha thứ cho ba lần này đi. Ba thật sự không biết Hứa An Kỳ lại to gan như vậy, ba nghĩ nó chỉ ra ngoài giải sầu, cũng không nghĩ tới lại ở cái nơi quỷ quái kia lâu như vậy … Minh Tâm, con tha thứ cho ba được không?”

“Ông Hứa, xin hãy chú ý lời nói ”

Âm thanh trong trẻo, lạnh lùng của cô vang lên, về mặt thì lạnh lẽo. “Minh Tâm “

“Những gì nhà họ Hữa thiếu tôi …tôi sẽ đòi lại gấp đôi. Tốt nhất là ông nên cầu nguyên cho Cố Gia Huy không có việc gì đi, nếu không … nửa đời sau ông cùng Trần Hiểu Vân cũng không có cơ hội sống tốt đâu. Hôm nay tôi nói được thì làm được, Hứa Minh Tâm dễ bị bắt nạt ngày trước đã chết rồi, hiện tại là tôi, ông động đến tôi một chút đầu phải trả giá gấp bội”

“Cô ….Sao cô có thể nói với ba mình như vậy được?”

“Ba ba? Nếu ông đối với tôi có một chút trách nhiệm của người ba, chúng ta cũng không đi tới tình trạng ngày hôm nay.”

Cô cười nhạo một tiếng như là nghe được một câu chuyện cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.