Chương trước
Chương sau
Không được lừa anh…

Bạch Thư Hân vẫn đang nghiền ngẫm về những gì đã xảy ra lần trước.

Một lần bị rắn cắn, sợ dây thừng mười mấy năm, nhưng anh ta vẫn chọn tin cô ấy.

Vậy thì cô ấy không thể phụ lòng tin của anh ta. Cô ấy gật đầu mạnh, lần này, cô sẽ không phản bởi anh ta. Cô ấy xoay người đi vào bếp, tra google làm tam một bát canh giải rượu rồi bưng vào.

Thiện Ngôn đã bất tỉnh và đanh thốt ra những lời vô thức. “Đừng lừa anh… Bạch Thư Hân, đừng lừa dối anh. nếu đến em còn lừa dối anh, anh không biết còn có thể tin ai trên thế giới này nữa… “Bạch Thư Hân, em không được lừa anh…”

Từng lời từng chữ một đánh vào lòng cô ấy.

Có vẻ như lần trước cô ấy đã làm anh ấy bị đã kích rất mạnh.

Cô muốn giúp anh uống canh giải rượu, nhưng anh không thể uống nó như này.

Cô không dám chậm trễ, chỉ có thể mời bác sĩ tới, chi phí cũng không nhỏ.

Vì chỉ là cảm, sốt, không phải là bệnh khó chữa nên không có nhiều thứ cần mang theo, chỉ là một cái hộp thuốc đơn giản.

Cô không dám để bác sĩ nghĩ, vì sợ anh ta trong đếm sẽ bị làm sao.

Có kê một chiếc giường cảng bên cạnh để bác sĩ nghỉ ngơi.

Còn cô ấy thì dựa vào thành giường, nửa tỉnh nửa mê mà ngủ.

Ba giờ đêm.

Cô ấy chợt thấy đau nhói.

Cổ tay Bạch Thư Hân dường như bị kẹp chặt bởi kẹp sắt rất đau.

Cô ấy mở mắt ra, và rồi bắt gặp đôi mắt khát máu sự hận thù.

Cô ấy bị anh ta ném mạnh xuống đất. “Bạch Thư Hân, em lại muốn thôi miên anh sao?”

“Em…em không…” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cô ấy bị ngã nặng, mông và cánh tay đều đau.

Bác sĩ ở bên tình liền lập tức đứng dậy, định khám bệnh cho anh ta, nhưng anh ta không muốn rời khỏi giường, cổ bác sĩ nghẹn lại vì bị anh ta nắm lấy. “Em muốn anh không bao giờ thoát ra được đủng không?”

“Cậu. Cậu làm sao vậy? Cô ơi… anh ta là bệnh nhân tâm thần sao?”

“Không không!” Bạch Thư Hân lập tức từ trên mặt đất đứng dậy. “Thiên Ngôn à, bình tĩnh đi. Bác sĩ ở đây chữa trị cho anh. Nếu không anh sẽ không hạ sốt, em không dám chăm cho nên đã mời bác sĩ tới.” công không phải là nhà thôi miên?”

“Cái… cái gì mà nhà thôi miễn?” Bác sĩ bị Ôn Mạc Ngôn làm cho hoảng sợ. Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, lạnh lùng đáng sợ đẩy sự hận thủ như sắp giết người.

Thiện Ngôn nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm rồi lập tức nổi lỏng cổ bác sĩ.

Vừa mở mắt liền nhìn thấy bác sĩ mặc áo choàng trắng bên cạnh, tưởng rằng Bạch Thư Hân thôi miên mình, để kẻ vô dụng kia trở lại.

Không ngờ … chỉ là chuyện không đâu.

Anh ta ngồi bệt xuống đất, Bạch Thư Hân nhìn kim tiêm ở mu bàn tay bị bung ra, máu tươi lũ lượt chảy ra, mỗi giọt đều to bằng hạt đậu tương.

Cô lập tức tìm cồn và băng bó vết thương sau khi khử trùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.