Chương trước
Chương sau
Cố Yên đại khái đã hiểu mối quan hệ giữa mình và Lệ Nghiêm. Cô ấy theo đuổi anh ta rất nhiều năm, còn đặc biệt đổi ngành đi khảo nghiệm với anh ta, cuối cùng cùng vào quân đội.

Lúc tưởng đã thành công, nhưng lại xuất hiện tình trạng chồng chất, kết hôn không thành, mà chính mình khi chia tay cũng rất dứt khoát, không ai nợ ai.

Về sau, cô ấy rời khỏi quân đội, nửa năm sau hoàn thành nhiệm vụ mới trở lại.

Cô ấy về Đà Nẵng cũng chỉ mới có một thời gian ngắn mấy ngày mà thôi.

Cố Gia Huy không hề nói ra chuyện Lệ Nghiêm từ Thanh Hóa về, nhưng chưa rời đi.

Mọi chuyện xảy ra sau khi Cố Yên về Đà Nẵng đều được che giấu kĩ.

Sau khi cô ấy mất trí nhớ, cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Cô ấy không ngờ là bản thân lại thoải mái tới vậy, ước chừng nửa năm nay đã quên cái người bội bạc kia sạch sẽ rồi.

Cô ấy không quan tâm Lệ Nghiêm ở đầu, chỉ quan tâm bản thân khi nào có thể xuất viện được.

Cố Yên nằm viện ba ngày, thì có thể bình an mà xuất viện rồi.

Người tới đón cô ấy rất đông, sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì.

Mà Cố Yên giống như người không có việc gì, thích thì ăn gì uống nấy, ngày tháng trôi qua rất tự tại ung dung.

Ngoại trừ Lệ Nghiêm, cô ấy lại như lúc ban đầu chẳng quên gì.

Cô ấy thực sự mất trí nhớ, khi nhắc tới Lệ Nghiêm, ánh mắt cô trong trẻo hờ hững không một gợn sóng.

Mỗi lần đi bệnh viện kiểm tra lại, cục máu đông vẫn chưa tan như chứng minh là sự thật.

Cố Yên cách ba tới năm ngày lại đến nhà họ Quý báo tin, để Quý Khiêm giúp mình kiểm tra cơ thể, Quý Khiêm đối với cô ấy rất tốt, người khác đều đã có thể nhìn ra rõ ràng.

Quý Khiêm rất thích cô, cũng định theo đuổi cô. Cố Yên đương nhiên đã nhìn ra, nhưng biết rồi lại giả vờ không rõ.

Cô ấy không muốn yêu đương, cho nên giả như không biết.

Mọi người cũng dần dần yên lòng với chuyện của Cố Yên, ngày tháng vẫn trôi qua như bình thường.

Lệ Nghiêm rời đi rồi, đi chấp hành thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm.

Cố Yên mất trí nhớ, hoàn toàn quân đi Lệ Nghiêm. Tất cả dường như tựa sóng dậy ầm ầm rồi lại thoáng qua như gió êm sóng lặng. Hứa Minh Tâm cảm giác rằng rõ ràng đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng đột nhiên lại cảm thấy tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Đột nhiên có một hôm, Cố Gia Huy nhận được điện thoại của Ôn Thanh Vân, nói Ôn Mạc Ngôn mất tích rồi.

Từ sau khi Ôn Mạc Ngôn tiếp quản tập đoàn, chuyện gì cũng đích thân làm.

Hai ngày trước đi thị sát ở công trường không may bị đồ vật rơi từ trên cao xuống đập vào đầu, sau đó được đưa tới bệnh viện mà hôn mê không tỉnh,

Bác sĩ nói không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ cần đợi tỉnh lại rồi nghỉ ngơi vài hôm là được.

Nưng hôm nay, không thấy Ôn Mạc Ngôn nữa rồi.

Giường bệnh trống không.

Phản ứng đầu tiên của Ôn Thanh Vân là kiểm tra camera, nhưng lại phát hiện camera bị người khác động tay động chân, cơ bản không phát hiện được tung tích gì.

Ôn Thanh Vân lại kiểm tra số liệu người ra vào, nhưng cũng không phát hiện được bóng dáng của Ôn Mạc Ngôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.