Chương trước
Chương sau
“Vậy những thông tin này tới chỗ cô liền kết thúc nhé, cháu hãy coi như không biết, rõ chưa?”

“Vâng cô.

Quý Khiêm kính cẩn nói, đoạn đối thoại này ngược lại không giống cuộc trò chuyện giữa cô cháu, mà càng giống như mối quan hệ giữa cấp trên cấp dưới.

Một người ra lệnh, một người tuần theo.

Quý Khiêm cúp điện thoại, sắc mặt nghiêm nghị, cuối cùng thở dài một hơi, tâm trạng cũng trở nên phức tạp hơn.

Ngày thứ hai, Cố Yên gọi điện thoại tới, anh ta hẹn cô ấy ra ngoài.

Sau đó giả vờ thất vọng, nói cho cô ấy biết vẫn chưa tìm được bất kì thông tin gì, nhiệm vụ bí mật không được phép để lộ, cho dù quân hàm của anh ta có cao hơn đi chăng nữa thì cũng chẳng làm gì được.

Khi Cố Yên nghe được tin này, mặt rất bình tĩnh, mi mắt cụp xuống, đôi tay nhỏ đan vào nhau nắm chặt.

Cô ấy không khóc cũng không ồn ào, trông còn bình tĩnh hơn hôm qua.

Đáp án này nằm trong dự đoán rồi… Cố Yên nghĩ cả một buổi tối, cuối cùng đã bình tĩnh lại.

Cô ấy nói: “Em biết rồi, cảm ơn anh đã giúp muốn đi

Lúc Quý Khiêm hỏi câu này, có vẻ cẩn thận dè dặt, sợ cô ấy nghĩ không thông.

Cố Yên hít sâu, sau đó thở ra một hơi, nói: “Không đi nữa, nếu đã không thể làm gì, vậy em sẽ cố gắng hoàn thành chức trách của mình. Em nghĩ anh ấy cũng không mong em sẽ tới nơi nguy hiểm như thế.”

“Tiếp theo em định làm gì?”

“Em sẽ ở đây chờ anh ấy, đợi anh ấy trở về bình “Nếu như…em không đợi được thì sao?” biết thế sớm đi nhận giấy kết hôn với anh ấy, lấy chồng quân nhân không thể tùy tiện ly hôn. Tại sao đầu tiên phải làm đám cưới trước, thật là thừa thãi.”

“Em…”

Quý Khiêm nghe thấy lời nói nhẹ như gió thoảng ấy, còn pha lẫn thêm sự cay không khỏi khiến người ta thương cảm.

Cố Yên trông thì có vẻ phấn chấn, mạnh mẽ kiên cường, nhưng cô ấy từ đầu đến cuối vẫn chỉ là một người con gái mà thôi.

Ôn hòa dịu dàng, mỏng manh mà cần sự bảo vệ của người khác.

“Nếu như em cần anh giúp thì cứ nói anh…anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”

“Không sao, chút chuyện cỏn con này, em cũng không yếu đuối đến vậy. Nếu như anh ấy chết rồi, em sẽ tìm người khác để bắt đầu lại từ đầu. Em không ngốc đầu, trên thế giới này, cho dù ai rời xa ai thì mặt trời vẫn mọc như thường.

“Em thực sự nghĩ như vậy sao?”

Quý Khiêm có chút kinh ngạc.

“Thế nào? Em nghĩ thông vậy không tốt sao? Xem dáng vẻ của anh trông rất lo lắng cho em?” Cô ấy nhếch miệng cười, mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, nụ cười ấy đầy rực rỡ.

Quý Khiêm nhất thời không phân biệt nổi cô ấy là thực sự tỉnh ngộ mà nghĩ thông, hay là miễn cưỡng vui cười.

Anh ta lắc nhẹ đầu, không muốn tiếp tục nhắc tới vấn đề đau lòng này nữa.

“Đi thôi, anh đưa em đi ngắm xung quanh, giải sầu nào.”

“Em muốn đi mua sắm.”

“Được, anh trả tiền, coi như…tiền an ủi của cấp trên dành cho cấp dưới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.