Chương trước
Chương sau
Cố Yên bất đắc dĩ nói: “Anh gọi điện thoại cho em là muốn nói điều này thôi sao?”

“Không phải.

Lệ Nghiêm cảm thấy bản thân mình hơi mâu thuẫn, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng anh ta bất lực nói: “Lần sau em đừng uống nhiều như vậy, con gái không an toàn đầu. Nếu như không phải anh dọc đường đi theo em, em mà xảy ra chuyện gì thì anh cũng không biết giải thích với anh trai em như thế nào.

“Em biết rồi, lần này là chuyện ngoài ý muốn. Cô ấy cũng không phản bác lại mà muốn tâm bình tĩnh nói chuyện với anh ta.

Cô ấy đã quen lời giảng đạo của anh ta, nhưng nghe lại rất có cảm giác an toàn.

“Còn gì nữa không? Anh còn gì muốn nói với em nữa không?”

Cố Yên hơi nhíu mày, siết chặt chiếc điện thoại.

Chỉ cần anh ta xin quay lại thì cô ấy lập tức đồng ý hai tay hai chân.

Cô ấy không kiêu ngạo và cũng không giày vò anh nữa, cô ấy đã suy nghĩ thông suốt rôi.

Cả cuộc đời này cô ấy chỉ cần một mình Lệ Nghiêm, những người đàn ông khác đứng trần truồng trước mặt cô ấy thì cô ấy cũng sẽ không liếc mắt nhìn.

Nếu như đã như thế, vậy thì cô ấy vẫn cố chấp cái gì? “Phải chăm sóc bản thân thật tốt. Trở về thì nghỉ ngơi đi, dù sao em vừa mới làm xong nhiệm vụ. Em và Quý Khiêm…

“Em vày Quý Khiêm như thế nào?”

“Cậu ta cũng được, anh đã điều tra qua nhà họ Quý rồi.”

Cố Yên nghe thấy những lời nói này thì hơi mông lung.

Cái gì mà Quý Khiêm cũng được, anh ta nói như vậy là có ý gì?

Khi cô ấy đang chuẩn bị tiếp tục hỏi cho rõ ràng thì Lệ Nghiêm vội vàng lên tiếng nói: “Không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi sớm đi.”

Qua chiếc điện thoại, cô ấy nghe thấy tiếng gió rất lớn truyền đến từ bên anh ta. Dường như là tiếng động cơ khởi động.

Cô ấy vẫn chưa kịp nói gì, anh ta đã vội vàng cúp máy.

Cố Yên ngơ ngác nhìn điện thoại, trong lòng lúc lên lúc xuống rất khó chịu.

Cứ như vậy mà kết thúc sao?

Cô ấy vẫn còn chờ anh ta mở lời sao?

Cái gì chứ

Cô ấy bĩu môi, nằm xuống một lần nữa rồi lật tới lật lui chiếc điện thoại, chờ đợi anh ta gửi tin nhắn đến.

Nhưng… không hề có tin nào.

Cô ấy muốn gọi lại cho anh ta, nhưng không có dũng khí. Cuối cùng cô ấy cũng tức giận tắt điện thoại.

Cả đêm nay cô ấy không ngủ yên giấc được, cứ lật qua lật lại.

Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Yên lấy dũng khí đi đến bệnh viện thành phố để tìm Lệ Nghiêm. Nhưng cô lại biết tin Lệ Nghiêm từ chức rồi, ngay cả trên danh nghĩa cũng xóa bỏ. Sau này chắc anh ta sẽ không đến bệnh viện thành phố làm việc nữa.

Cô ấy không kìm được mà cảm thấy nghi ngờ, chủ động gọi cho Lệ Nghiêm. Nhưng Lệ Nghiêm không nghe điện thoại, điện thoại của anh ta luôn ở trong trạng thái tắt máy.

Cô ấy nhíu mày thật chặt, đột nhiên nhận ra điều gì đó mà lập tức đi tìm Bạch Thư Hân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.