Chương trước
Chương sau
Cô ấy bước ra khỏi vực thẳm trước, anh ấy ở lại chỗ cũ cũng được mà nhanh chóng rời đi cũng được, tất cả đều không liên quan đến cô ấy.

Cô ấy quyết định buông tay thì là buông tay thật sự.

Bạch Thư Hân còn muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói thế nào.

Cô ấy thật sự rất hối hận, nếu sớm biết mọi chuyện sẽ trở nên thế này thì lúc trước cô chắc chắn sẽ không tùy hứng như vậy. “Tôi xin lỗi.”

Cuối cùng cô ấy mấp máy môi, khô khốc thốt ra ba chữ nặng nề này, cô ấy xin lỗi từ tận đáy lòng.

Cô ấy cúi đầu chín mươi độ, vô cùng thành khẩn, khiến trái tim Cố Yên run lên, mềm nhũn.

Cô vội vàng bước lên đỡ cô ấy dậy. “Đừng nói như vậy, tôi không nhận nổi đâu. Chuyện qua rồi, không phải lỗi của cô. Yêu một người vốn không có lý do, nếu cô nói như vậy thì tôi cũng có sai. Chuyện này đã qua rồi thì hãy để cho nó qua đi, đừng nhắc đến nữa.”

“Chúng ta có thể vượt qua, nhưng anh tôi…Anh ấy chưa chắc có thể vượt qua, cô đánh giá cao anh ấy rồi. Tình cảm của anh ấy đúng là có mơ hồ nhưng một khi đã chắc chẳn, thì chỉ sợ anh ấy là người chung tình nhất thế gian này.”

“Không liên quan đến tôi.” . Hãy tìm đọc trang chính ở * TR UMtгuyeИ. VЛ *

Cố Yên tàn nhẫn nói rồi quay người lại. Sợ rằng ánh mắt của mình không kiềm chế được sẽ lộ ra tâm tình.

Bạch Thư Hân khổ sở trong lòng, cũng không biết Lệ Nghiêm quay về thấy cảnh này sẽ cảm thấy như thế nào nữa.

Chắc là buồn lắm phải không? Cô ấy còn cảm thấy đau đớn đến thấu xương khi nghĩ đến việc hai người không thể ở bên nhau. Phần lớn là do cô ấy, cô ấy cảm thấy mình là kẻ tội đồ!

Bạch Thư Hân không nói thêm gì mà quay người rời đi, bước đi rất nặng nề.

Còn trái tim Cố Yên cũng trở nên nặng trĩu.

Cô ấy không kiềm được gọi điện cho Quý

Khiêm. “Sao vậy? Giờ em định đến tìm anh sao?”

“Không có, trong lòng em đang rất rối, cần bình tĩnh lại.”

“Em là bác sĩ, chắc em biết rõ rằng thuốc an thần nào có hiệu quả nhất hơn anh.” Quý Khiêm cười dịu dàng, không hề phù hợp với khối cơ bắp nghiêm túc của anh. Ra khỏi quân đội, anh ấy là người rất hiền hòa, cũng không thích khoe khoang thân phận quân nhân của mình, khiêm tốn được bao nhiêu thì cứ khiêm tốn. “Anh đang nói nhảm với em đó à?” Cố Yên bất lực nói. “Vậy anh nói nghiêm túc đây. Anh có thể đưa em về nhà anh trước được không? Cô anh muốn gặp em.”

“Ừ, được thôi. Ngày mai em đến khách sạn tìm anh.”

“Không cần anh đến đón em sao?”

“Không cần.” Cô ấy nói xong liền cúp máy. Nhà của Quý Khiêm cũng ở Đà Nẵng nhưng ở ngoại ô phía tây.

Vùng ngoại ô phía Tây là trung tâm chính trị, phần lớn là các công chức cấp cao.

Chú của Quý Khiêm là một trong những ứng cử viên cho chức thủ tướng, điều này cho thấy người nhà họ Quý đáng sợ đến cỡ nào.

Trung tâm thành phố cách ngoại ô phía Tây một đoạn, anh ấy ở lại nghỉ ngơi rồi mai mới quay về.

Đồng lứa với bố của Quý Khiêm có ba anh em.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.