Ông chủ nói xong, Hứa Minh Tâm hai chân mềm nhũn, vịn tường khó khăn lắm mới ổn định.
Cô bất chấp những thứ khác, trực tiếp giật lấy áo mưa treo trên vách tường xông ra ngoài. “Cô Minh Tâm, mưa quá lớn, để tôi đi cho!”
Khương Tuấn muốn ngăn cản cũng không kịp, thân hình nhỏ nhắn của cô đã lao vào trong mưa.
Hứa Minh Tâm không để ý Khương Tuấn kêu gào phía sau, men theo đường núi mà đi.
Mới vừa trời mưa, cho nên mặt đất chưa đến nỗi quá trơn trợt, cô phải mau chóng chạy tới động Nhân Duyên, lỡ mưa mưa càng lớn, lở đất thì biết làm thế nào?
Cô càng nghĩ càng sợ, nhịp bước tăng nhanh.
Khương Tuấn tương đối lý trí, biết tự đi, có lẽ cũng không thể giải quyết vấn đề, anh phải tìm cứu hộ tới.
Anh gọi điện thoại cho Cố Gia Huy, nhưng tắt máy.
Ông chủ, ngàn vạn lần anh không được xảy ra chuyện gì đấy!
Hứa Minh Tâm trên đường trượt chân một cái, chật vật té ngã, khắp người bùn lầy, chật vật không chịu nổi.
Cô đau đớn, ngược lại hít vào một hơi, đầu gối còn bị đụng vào đá, đau đến cắn răng.
Cô chật vật bò dậy, tiếp tục đi về phía trước, không dám dừng lại chút nào.
Cố Gia Huy còn đang chờ cô.
Ngu ngốc, mày mau trở về đi.
Mưa rơi lớn như vậy, mày mau trở về đi chú!
Trong lòng cô không ngừng kêu gào, thân hình gầy guộc lảo đảo nghiêng ngã cắm đầu hướng về phía trước.
Động Nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-cuoi-cung-em-da-lon/2968817/chuong-1092.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.