Chương trước
Chương sau
Mấy hộ gia đình còn mắc kẹt bên trong cũng đã lao ra thang thoát hiểm để chạy thoát, cô bất chấp sự ngăn cản của nhân viên cứu hỏa, vội vàng lao tới nhà của Ôn Ngụy Phong, cửa nhà anh ta đã cháy đến mức không thể nhận ra hình dạng ban đầu.

Trong nhà lại không có bóng người nào. “Người trong nhà này đâu rồi?”

Cô ấy vội vàng hỏi nhân viên cứu hỏa. “Đang tham gia vào công tác cứu người, anh ta bảo anh ta phải cứu hàng xóm nhà mình, nhà kế bên anh ta lại cháy sạch sành sanh, lửa rất lớn khiến tất cả mọi thứ bên trong đều cháy thành tro nhưng anh ta vẫn cố lao vào, sau đó không thể tìm thấy người nhưng vẫn ở lại hỗ trợ chúng tôi cứu những người khác.”

“Anh ấy đang ở đâu?”

“Ở trong căn phòng đang cháy bên kia!”

Bạch Thư Hân đang chuẩn bị đi thì lại bị nhân viên cứu hỏa ngăn lại. Bên trong đang cháy cực kì lớn, ngọn lửa cứ bùng lên điên cuồng như con quái vật với sức nóng chết người.

Nhân viên cứu hỏa liên tục dùng bình chữa lửa xịt vào ngọn lửa nhưng hiệu quả không được bao nhiêu.

Cô biết mình có vào trong đó thì cũng không thể giúp đỡ được gì nhưng cứ nghĩ tới chuyện Ôn Ngụy Phong lao vào trong đó vì mình thì đột nhiên cô lại rất muốn khóc.

Tại sao anh ta lại ngu ngốc như thế chứ vì tình nghĩa bạn bè ư?

Không muốn sống nữa rồi mà!

Cô ấy đứng bên ngoài đợi khoảng chừng năm phút thì trông thấy Ôn Ngụy Phong lao từ bên trong ra, không ngờ trong lòng anh ta còn ôm một cô bé tám tuổi.

Đôi vợ chồng đó có một đứa con mới chuyển từ dưới quê lên.

Này vợ chồng hai có một đứa nhỏ, mới từ lão gia chuyển lại đây.

Bởi vì là con gái nên bên nhà trai chẳng hề ưa một chút nào nhưng vì sinh đứa bé này ra khiến tử cung vợ anh ta bị tổn thương và không thể sinh nở được nữa.

Vì vậy bên nhà chồng cực kì căm ghét cô ấy, mong hai người bọn họ ly hôn rồi cưới người khác về.

Người vợ hay tin đó nên mới muốn ôm đứa nhỏ từ dưới quê về, mong sẽ giữ lại được trái tim của chồng mình. Nếu không thể níu kéo được nữa thì một nhà ba người sẽ cùng nhau chết. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Bạch Thư Hân không biết mình nên trách người mẹ đó quá tàn nhẫn hay nên trách nhà chồng quá độc ác, đến thế kỉ hai mốt khi xã hội đã phát triển thế này rồi mà tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn còn nặng nề như thế.

Ôn Ngụy Phong ôm đứa bé lao ra ngoài, bởi vì cô bé hít quá nhiều khói độc vào phổi nên đã chìm vào hôn mê.

Anh ta cũng chẳng khá hơn là bao nhiêu, quần áo cực kì bẩn, cánh tay còn có một mảng vết thương bỏng rất lớn, không biết đâu là máu đâu là thịt nhưng dường như anh ta không hề nhận ra hay cảm nhận gì về nó.

Trên mặt là vết bụi đen xì, tóc cũng lộn xộn rối bời, có chỗ còn bịt lửa xém mất. Bấy giờ… Trông anh ta nhếch nhác không cách nào tả nổi.

Khoảnh khắc anh ta nhìn thấy Bạch Thư Hân vẫn bình an không hề có bất kì tổn thương gì thì cả người chợt cứng đờ, chẳng nói chẳng rằng chuyển đứa bé lại cho nhân viên cứu hỏa rồi nhanh chóng đi vội tới ôm ghì lấy Bạch Thư Hân thật chặt.

Em đi đâu thế, em có biết là tôi lo lắng cho em lắm không hả?” Đó là giọng gào lên cùng với sự lo lắng không sao tả xiết rồi lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.