Chương trước
Chương sau
“Mới đầu không có, nhưng để anh nấu hương vị hoàn hảo. Tôi nghĩ không quả khó ăn.” Cô mim cười, dường như nhớ ra gì đó, liền đứng dậy trở về phòng, đưa cho anh một tấm thẻ ra vào. “Đây là thẻ chìa khóa dự phòng, đưa cho anh, kẻo sau này anh lại trèo qua ban công đến nhà tôi, nguy hiểm lắm, biết không?”

“Em…em lo cho tôi sao?”

Ôn Mạc Ngôn trong lòng chợt vui như mở cỠ, nhoẻn miệng nhìn cô, trông anh như một cậu thiếu niên mười tám tuổi, “Anh là bạn của của tôi, tôi tất nhiên quan tâm anh rồi

Ôn Mạc Ngôn trước đây chỉ mong sao được làm bạn với cô, nhưng giờ nghe cô nói từ “bạn” trong lòng đột nhiên cảm thấy không vui. “Mau an di.”

Ánh mắt anh tôi sám đi, giục cô ăn nhanh chút, nguội rồi sẽ không ngon đầu

Trong lúc hai người họ đang ăn thì tiếng chuông cửa bằng vang lên.

Bạch Thư Hân theo thói quen không nhìn qua mắt mèo, trực tiếp mở cửa luôn.

Vợ chồng Bạch Hoàng Nham thình lình xuất hiện ở ngoài cửa. “Chú thim?”

“Thư Hân à, thím với chủ con đến ăn cơm ở nhà một đồng nghiệp gần đây, nhớ con cũng ở đây. Con chuyển nhà lâu như vậy rồi chủ thím cũng chưa có thời gian qua thăm nên ghé xem. Đây là trái cây, con mau cầm lấy, còn mua cho con mấy món đồ ăn vặt. “

“Da da.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Họ đến quả đột ngột, Bạch Thư Hân còn chưa kịp phản ứng.

Ôn Mạc Ngôn nghe thấy tiếng động cũng đi tới xem, Bạch Hoàng Nham nhìn thấy đàn ông trong nhà Bạch Thư Hân bèn cau mày: “Thư Hân, sao trong nhà con lại có đàn ông?”

Bạch Thư Hân vừa nhớ tới chuyện này, vội vàng giải thích: “Anh ấy là hàng xóm, cũng là đồng nghiệp của con, nên đến nhà con ăn cơm. Chuyện chỉ có vậy. Chú thím, chuyện không như chủ thím nghĩ đâu, chú xem, trong nhà con đầu có đồ đạc gì của đàn ông, đúng không? ”

Bạch Hoàng Nham lập tức rà soát xung quanh một vòng, thấy đúng là không có vật gì của đàn ông mới yên tâm. “Thật không?” Ông ấy vẫn hỏi thêm một câu nữa.

Ôn Mạc Ngôn lập tức giải thích: “Đúng vậy, châu sống ở bên cạnh, cháu và Thư Hân là đồng nghiệp.”

Đột nhiên gặp người thân của Bạch Thư Hân, Ôn Mạc Ngôn căng thẳng đến mức suýt chút nói lắp

Nhưng nhớ đến Bạch Thư Hân đã nói rằng chú của cô ấy ghét nhất người nói chuyện lắp ba lắp bắp liền sơ đến mức thắng cả lưỡi.

Sức mạnh của sự sợ hãi đúng là vô tận mà. “Thư Hân, cháu có dép lê đi trong nhà không? “Không cần dâu, chủ thỉm cứ vào đi, dù sao nhà châu cũng không có dép. Bạch Thư Hân thản nhiên nói. “Ai nói không có? Tôi vừa mới mang xong!” Ôn Mạc Ngôn dứt lời liền lãi từ trong cái tủ bên cạnh lối vào ra hai đội dép lê sạch sẽ, nói: “Chú thím mang đôi này đi.”

Vợ chồng Bạch Hoàng Nham trong giây lát nhìn anh một cách kỳ lạ.

Tại sao anh ta lại biết rõ về nhà của Thư Hân như vậy?

Bạch Hoàng Nham nghĩ xong định hỏi thì bị mẹ Bạch cản lại. “Mau thay dép đi.”

Bạch Hoàng Nham im lặng, thay dép đi vào. “Chú thím ăn gì chưa? Con với Ôn Mạc Ngôn đúng lúc chuẩn bị ăn cơm xong, hai người cùng ăn chút đi.”

“Chú thim ăn…

Bạch Hoàng Nham vốn dĩ muốn nói rằng mình đã ăn rồi, suy cho cùng cũng muộn như vậy rồi, bọn họ định ghé xem thử rồi đi thôi. không ngờ mẹ Bạch ngăn ông ấy lại, nói: “Cũng được. Vừa này ăn gì cũng tiêu hết rồi. Thím với chủ con ăn thêm nhé.”

“Thư Hân, bữa ăn này là con nấu hả? Tay nghề con tốt vậy sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.