Lúc về đến nhà đã không còn sớm nữa, chú An đã đi nghỉ ngơi rồi, còn Khương Tuấn và Lâm Thanh Huyền cũng đang ăn đêm.
Hai người sến sẩm ăn chung một đĩa mỳ ong.
Một người cắn chặt một đầu của sợi mì, người còn lại thì cắn nốt đầu kia, cuối cùng hai đôi môi sáp lại gần nhau. Hai người bọn họ cứ thế chìm đắm trong thế giới riêng, cơ bản không nhìn thấy có người đến.
Hứa Minh Tâm nhìn thấy một màn này, bất tri bất giác run rẩy.
Hai người thư ký này, ngày bình thường lúc nào cũng nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ. Không ngờ rằng bây giờ lại không nghiêm túc như vậy, thủ đoạn thả thính phải gọi là thôi rồi.
Hứa Minh Tâm nhìn đến mức da đầu tiê rần, thực sự quá sến sẩm rồi.
Cô đột nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu mình có ánh nhìn mạnh mẽ truyền tới, trong lòng không tự chủ mà nghe thấy tiếng lập bộp.
Cô cẩn thận ngước nhìn lên, phát hiện Cố Gia Huy cũng đang nhìn mình, trong mắt chứa một ý vị sâu xa.
Cô nhất thời hiểu ra, anh bị hai người bên trong đó truyền nhiễm rồi! “Chú ba Cổ, anh muốn làm gì?”
“Em nhìn Lâm Thanh Huyền xem, chẳng nhẽ em không nên xem lại bản thân một chút à?”
“Cho em hai đĩa mỳ ống em còn chẳng đủ ăn chả nhẽ anh còn định tranh một nửa với em chắc?” Cô yếu ớt nói.
Cố Gia Huy nghe xong, khắp đầu toàn vạch đen.
Mà hai người đang sến sến sẩm sấm trong bếp cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-cuoi-cung-em-da-lon/2968624/chuong-997.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.