Chương trước
Chương sau
Bạch Thư Hân đến cùng thì vẫn là một cô gái, gặp phải loại chuyện này, thì cho dù có bình tĩnh lại thì cũng vẫn sẽ sợ hãi.

Cô sợ nếu Ôn Mạc Ngôn mà xảy ra chuyện gì, thì cô sẽ không có cách nào mà tha thứ được cho mình mất, dù sao thì anh ấy cũng vì mình mà bị thương.

Ôn Mạc Ngôn nhìn thấy nước mắt trên mặt của cô ấy, thì muốn giúp cô lau đi, song cả người lại đau đến không còn sức lực, thì chỉ có thể từ bỏ.

Bạch Thư Hân khó khăn mà đỡ cậu ra khỏi gian phòng bọc sắt, thì thấy quả nhiên là một nhà kho.

Hơn nữa còn là ở nông thôn, vô cùng hoang vu. Cô ấy cố gắng đỡ cậu đi ra đến đường cái, cuối cùng thì cũng nhìn thấy được một chiếc xe hơi tư nhân.

Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể xông ra cản lại.

Chiếc xe hơi đó khó khăn lắm mới dừng lại được, thiếu chút nữa đã đụng vào người Bạch Thư Hân.

Tài xế nhìn thấy người phụ nữ ở ven đường bỗng nhiên lao ra, thì gầm lên giận dữ: “Cô có bị thần kinh không, muốn chết thì đừng có tìm tôi, thật đúng là xui xẻo.”

“Không, không phải, bạn của tôi bị thương rồi, cần phải đi vào bệnh viện ngay, anh có thể có lòng tốt đưa chúng tôi đi một đoạn được không, sau đó tôi sẽ trả thù lao cho anh, mong anh hãy giúp đỡ!”

Tài xế nghe thấy vậy, thì bình tĩnh trở lại, rồi nhìn qua Ôn Mạc Ngôn đang ngã ở ven đường.

Vừa rồi khi Bạch Thư Hân thấy có xe đến, thì sợ chính mình dìu Ôn Mạc Ngôn sẽ không đuổi theo kịp, nên mới buộc phải buông cậu ra.

Người tài xế cũng rất tốt tính, xuống xe mà dìu người lên xe, rồi chạy với tốc độ nhanh nhất để đến bệnh viện.

Trên người Ôn Mạc Ngôn có một chỗ xương sườn bị gãy, còn nhiều chỗ khác thì gặp phải chấn thương mô mêm.

Lẽ ra, người phải chịu đựng tổn thương lớn đến vậy thì sớm đã phải lâm vào hôn mê rồi, thế nhưng đến tận khi được đưa vào bệnh viện Ôn Mạc Ngôn vẫn rất là tỉnh táo.

Vì bác sĩ phải làm kiểm tra cho cả người, nên Bạch Thư Hân không thể đi vào, chỉ có thể chờ trong lo lắng ở bên ngoài.

Trên người cô không có di động, chỉ có thể mượn điện thoại ở chỗ tiếp tân để gọi cho Hứa Minh Tâm.

Cuộc gọi nhanh chóng được nhận, là Cố Gia Huy nghe máy.

Có thể trực tiếp mà tìm được anh chính là cách tốt nhất!

“Cố… Cố Gia Huy, Cố Cố xảy ra chuyện rồi, có một đám người đã đến bắt Cố Cố đi rồi. Thế nhưng những người đó chắc sẽ không gây nguy hiểm đến mạng sống của con bé, bọn họ cũng đã thả em và Ôn Mạc Ngôn ra rồi.”

“Anh biết rồi, anh sẽ lập tức để Khương Tuấn đi xử lý.”

Giọng nói của Cố Gia Huy vô cùng bình tĩnh và thâm trầm.

Bạch Thư Hân vô cùng sốt ruột, cả tâm trí đều để ở trên người Ôn Mạc Ngôn, nên cũng không để ý đến thái độ hết sức bình tĩnh của anh.

Sau khi đã ngắt áy, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Mà vào giờ phút này, ở cổ trấn Anh và Hứa Minh Tâm đã đừng chân, khi Ngôn Dương gọi điện qua vào hai tiếng trước, nói cho anh biết là đã bắt đầu hành động rồi.

Nhóm người lần này không phải là người của Cố Triệt, mà là nhóm người của chợ đen.

Cho nên Cố Cố hoàn toàn không xảy ra vấn đề gì.

Anh cũng biết Ôn Mạc Ngôn đã chịu khổ rồi, song anh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.