Chương trước
Chương sau
Anh biết Bạch Thư Hân ghét mình nhưng lúc này anh không thể đi đâu được.

“Cô ấy là bạn gái của tôi, các anh không thể đưa cô ấy đi.”

Ôn Mạc Ngôn nghĩ đến một lý do rất hợp lý: “Bạn gái? Mỹ nữ, cậu ta là bạn trai của cô sao?”

“Không… không phải, bạn trai của tôi không phải như vậy, bạn trai của cô…”

Là người kia mới đúng.

Lúc nào cũng giữ một khuôn mặt nghiêm túc, làm chuyện gì cũng nghiêm trọng hóa vấn đề, lúc nào cũng thích dạy dỗ cô.

Điều quan trọng nhất là người đó thương yêu cô và có thể bảo vệ được cho cô.

Chứ không phải là người đàn ông yếu ớt trói gà không chặt này. “Bạch Thư Hân! Em uống nhiều rồi đấy biết không?” Ôn Mạc Ngôn lo lắng nói.

“Tôi.. tôi không uống nhiều, tôi muốn về nhà…”

“Cậu nghe thấy chưa, cô gái xinh đẹp này không có quan hệ gì với cậu. Chúng tôi phải đi, cậu thức thời chút thì đừng ngáng đường nữa.”

“Tôi sẽ báo cảnh sát.”

Ön Mạc Ngôn nghĩ đến cảnh sát.

Nhưng điện thoại vừa rút ra thì đã bị người kia giật lấy và vứt mạnh xuống đất.

Cuối cùng lại còn hung hăng dùng chân giẫm lên.

Ôn Mạc Ngôn siết chặt nắm đấm, những khớp xương kêu lên răng rắc.

Khuôn mặt cũng trở nên hung dữ độc ác.

“Xem ra mày rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”

“Lão tam, kéo vào góc đi, đừng gây ra ồn ào quá lớn.”

Tên lái xe nói. “Ba người các anh cùng lên đi, tôi không sợ mấy con chuột các anh đâu.”

Ôn Mạc Ngôn thẳng lưng, nói cứng.

Chỉ sợ anh kiềm chế được một tên, còn hai tên còn lại sẽ đưa Bạch Thư Hân đi mất.

Anh không dám mạo hiểm, chỉ dám giả vờ rất anh hùng.

Ba tên kia quay sang nhìn nhau rồi cau mày, bọn chúng còn tưởng đã đụng phải một nhân vật vô cùng lợi hại.

Bọn chúng không dám bất cẩn, nếu như một người không đánh lại thì làm sao?

Vậy nên ba người bọn chúng xoa nắm đấm, dồn Ôn Mạc Ngôn vào một cái ngõ nhỏ.

Những người đến đây uống rượu hỗn tạp đủ mọi người nên ở đây cũng thường xuyên xảy ra những chuyện không an toàn. Những chuyện ẩu đả đánh nhau cũng là chuyện thường gặp, cảnh sát cũng khó quản lý hết được.

Vì thế khi gặp những chuyện này, những người bình thường cũng chỉ mắt nhắm mắt mở.

Thực ra trong lòng Ôn Mạc Ngôn rất sợ hãi, anh biết Bạch Thư Hân có thể một mình đánh ba dễ dàng, đối phương còn mang cả dao.

Nhưng Ôn Mạc Ngôn thì không được, người anh yếu ớt, tay chân đều không có mấy lực.

Lúc nhỏ khi ở trường học, cãi nhau với bạn khác cũng từng đánh nhau qua nhưng Ôn Mạc Ngôn chưa từng giành được chiến thắng, cuối cùng vẫn là chị gái giúp anh trút giận.

Không ngờ đến hôm nay, anh cũng có lúc được làm anh hùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.