Chương trước
Chương sau
Ôn Ngụy Phong cười thật thà, anh khẽ đẩy gọng kính viền vàng trên mắt.

“Vậy em có nghĩ tới việc thay đổi một cách khác để bảo vệ cô ấy không?”

“Đổi cách khác sao?” “Trở nên mạnh mẽ hơn cả bố của em, từ trên xuống dưới nhà họ Ôn, mỗi lời em nói đều phải như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, lúc ấy em muốn giúp chị em, bố em cũng không dám nói thêm gì cả? Em muốn từ chối thì đúng là có thể hiệu quả đấy, nhưng đó chỉ là trị ngọn mà không trị được gốc. Nếu em muốn bảo vệ chị em thì em phải trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh đến mức không ai dám động vào em cả, hiểu không?”

“Vượt qua bố em sao…” Ôn Ngụy Phong khẽ nhíu mày.

“Rất khó hả? Muốn từ bỏ sao?” Cố Gia Huy cũng nhíu mày, giọng nói từ tốn vang lên.

Trong thư phòng yên tĩnh, giọng anh hơn cao nhưng lại nặng nề một cách lạ thường, giống như bắt bí trái tim người ta vậy.

Trong lòng Ôn Ngụy Phong khẽ run lên, anh đáp: “Khó, nhưng em sẽ không từ bỏ, em biết nên bảo vệ chị, bảo vệ Cố Cố như thế nào. Cảm ơn anh, xem ra em đi đến đây chuyến này là đúng rồi.”

“Anh sẽ không hướng dẫn em gì cả, em phải làm việc từ cơ bản làm lên, có được không?”

“Được ạ.”

“Biết uống rượu không?”

“Biết.”

“Vậy thì tốt.”

Cố Gia Huy gật đầu, ngoài năng lực ra, trong thương trường này, chuyện quan trọng nhất vẫn là xã giao.

Có những việc phải tự mình đảm đương, cũng có rất nhiều chuyện phải tự mình làm lấy.

Ôn Ngụy Phong trông hào hoa phong nhã là thế, nhưng suy nghĩ cẩn thận và cũng rất thông minh.

Chỉ là… vóc người nhỏ quá, trông hơi gầy yếu.

Cái này thì phải từ từ thôi.

Ôn Ngụy Phong rời khỏi thư phòng đi xuống lầu, không ngờ lại bắt gặp Bạch Thư Hân.

Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt anh ta lại đỏ lên, ngượng ngùng và có phần bối rối.

Lúc Bạch Thư Hân nhìn thấy anh ta, cô cũng cố nén không để bản thân trợn trừng mắt lên.

Cái tên này giống như thư sinh thời cổ đại, tay trói gà không chặt, cô ghét nhất là loại đàn ông như thế này.

Lần đầu tiên té xỉu hại cô bị vạch một dao.

Lần thứ hai ngất xỉu làm gáy cô bị va sưng lên một cục to.

Đúng là ngày giờ không tốt.

“Cái đó… ngại quá, lúc ở bệnh viện… đáng lẽ tôi nên trả tiền mới phải, bao nhiêu tiên vậy?”

“Không bao nhiêu cả, xem như tôi hao tài thôi. Anh cứ ngồi đó đi, không nên cử động, trông anh yếu quá, tôi sợ một cơn gió thổi qua cũng làm anh ngã mất.” Bạch Thư Hân mỉm cười ngoài mặt nhưng trong lòng thì không, cô nói tiếp: “Minh Tâm à, không phải bảo tớ giúp cậu sao? Nhanh nào, cho tớ nếm thử bánh kem cậu làm với…”

Bạch Thư Hân nói chuyện không hề khách sáo, mặt Ôn Ngụy Phong cũng đỏ bừng lên.

Cố Cố đứng bên than thở, nhìn anh ta rồi lắc đầu: “Cậu ngốc, lớn vậy rồi mà không biết nói chuyện với con gái nữa, đáng đời”

Ôn Ngụy Phong nghe nói vậy thì vẻ mặt càng thêm bối rối hơn, hai tay cũng không biết nên để ở đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.