“Cô đố kỵ trong bụng An Kỳ nhà tôi có con, cô đã có mối hận thù sâu sắc với An Kỳ trước đó, nên cô lại làm ra chuyện ác độc cũng không nói quá. Nhất định là cô muốn giả vờ rằng An Kỳ tự té xuống, để tẩy trắng mình!”
“Tôi không làm, không có nhân chứng, chị không được ngậm máu phun người!” Đúng lúc này, Hứa Văn Mạnh đã trở về, trầm mặt nói: “Ai nói không có nhân chứng? Hành vi phạm tội của đứa con gái ác độc như mày đã bị người ta nhìn thấy rõ ràng rồi!”
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì nhíu mày, sáng sớm hôm nay cô thức dậy rất sớm, không có ai trong phòng khách, làm sao lại có người có thể nhìn thấy được?
Lẽ nào là… Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do?
Hứa Văn Mạnh đưa Thím Trương đến, cô nhận ra đó là bà già phụ trách quét tước vệ sinh ở nhà họ Hứa.
Thím Trương và dì Lưu vào nhà họ Hứa gần như cùng lúc, họ vẫn luôn coi nhà họ Hứa như nhà mình.
Cô dám khẳng định, khi đó thím Trương chắc chắn không ở phòng khách! Nhưng thím Trương cúi gằm mặt, rùng mình nói: “Lúc đó tôi đang lau sàn dưới cầu thang thì nghe thấy tiếng cãi vã của cô cả và cô hai. Hình như là vì một chút chuyện nhỏ lúc trước, sau đó tôi thấy cô Hai đẩy cô Cả. Cô Hai… Có thể là hành động vô tâm, nhưng… Chính xác là đẩy người.”
“Bà gạt người, bà có gan thì nhìn vào mắt tôi nói!”
Hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-cuoi-cung-em-da-lon/2967885/chuong-636.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.