Lần này không chút do dự khiến Hứa Minh Tâm chật vật nằm trên đất, đầu gối đập vào nền nhà lạnh băng, cõi lòng cũng lạnh theo.
“Thứ mất dạy! Mày cho là mày đính hôn với Cố Gia Huy thì muốn làm gì là làm sao? Hôm nay tao sẽ đến nhà họ Cố từ hôn, sao tao có thể đưa một đứa con gái lòng dạ rắn rết như mày vào nhà họ Cố, để sau này mày đè đầu cưỡi cổ Hứa An Kỳ được? Hôm nay đừng nói Cố Triệt có chứa chấp mày không, nhưng tao bên này sẽ tuyệt không chưa chấp mày.”
Hứa Văn Mạnh tức giận phất tay áo rời đi, lại không nghĩ tới Hứa Minh Tâm ở sau lưng gắt gáo siết lấy ống quần ông ta.
Ánh mắt ông ta lạnh lùng nhìn quét qua rồi một cước gạt ra.
Hứa Minh Tâm cố nén đau đớn trong tim, đôi mắt đỏ bừng nhìn ông ta, cố nén không để nước mắt rơi xuống.
“Bố, sao bố không hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Con có lý do gì để hại chị ta chứ? Con ngu như vậy sao? Ở nhà trắng trợn mà đẩy chị ta xuống lầu khi chị ta còn đang mang thai?”
“Nếu không phải mày đẩy, tại sao An Kỳ lại nói là mày? Chẳng lẽ mày muốn tao nghi ngờ là con bé tự đem con mình ra hại mày sao?”
“Ai tàn nhẫn như vậy, đem con mình ra đùa giỡn, mày cho là người mẹ hèn mọn kia của mày sao? Có thể đem con mình ra uy hiếp? Quả thật là giống mẹ mày mà, lòng dạ rắn rết!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-cuoi-cung-em-da-lon/2967879/chuong-633.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.