Hừ!
Đồ ác độc.
Ý đồ dùng cách này để cô chết đói sao?
Không ăn thì không ăn, dù sao cô cũng là người có khí chất.
Cô âm thầm khó chịu, không ngờ trong chén lại đột nhiên xuất hiện một viên thịt.
Hóa ra Cố Tử Vị dùng đũa gặp cho cô một cái.
Hứa Minh Tâm hơi kinh ngạc, có chút sợ hãi đôi mắt thâm sâu của Cố Tử Vị kia.
Cũng không tiện từ chối, cô không thể làm gì khác ngoài nói cảm ơn rồi cắm đầu lùa cơm.
Một hành động này khiến Hứa An Kỳ bất mãn.
Cô ta tức đến ngứa răng, không vui mà nhéo vào hông Cố Tử Vị. Cố Tử Vị giật mình đứng bật dậy, đánh đổ chén canh trên bàn.
Hứa Minh Tâm ngồi xéo đối diện, bị nước xanh hắt tới, dây vào ống tay áo.
Canh vẫn còn nóng.
“Cô không sao chứ?”
Cố Tử Vị nhìn thấy lập tức ân cần hỏi han, thậm chí còn cầm lấy tay cô.
Hứa Minh Tâm cố nén đau, nhanh chóng rút tay lại: “Không sao, không sao đâu.”
“Tôi đến phòng vệ sinh rửa tay.”
Hứa Minh Tâm vội vàng rời đi.
Cố Tử Vị nhìn cô uyển chuyển rời đi, đến tận khi không nhìn thấy người nữa mới hung dữ nhìn về phía Hứa An Kỳ: “Em làm gì vậy, nhéo anh làm gì?”
“Anh đừng quên, trong bụng em là con của anh, em mới là người vợ cả đời của anh, anh khiêm tốn một chút đi.”
Cô ta hạ giọng, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-cuoi-cung-em-da-lon/2967868/chuong-629.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.