Chương trước
Chương sau
Dẫu sao… Hứa Minh Tâm là vô tội. Chị ta đi theo cũng không được, không đi theo cũng không được, cứ đứng tại chỗ trù trừ.

Hứa Minh Tâm được đưa đến bệnh viện, Cố Yên tự mình giúp cô xử lý vết phỏng.

Trên mặt không đến nỗi nào, tất cả cà phê đều trôi xuống, thấm vào quần áo.

Y phục dính vào da thịt phần ngực, cho nên phần ngực bị phỏng tương đối rõ ràng, cũng bắt đầu phồng rộp lên.

Hứa Minh Tâm đau muốn khóc, nhưng khóe miệng mới vừa trễ xuống, liền động đến vị trí bị phỏng, đau cắn răng không dám vặn vẹo cơ mặt.

“Yên… Có thể lấy gương cho tôi xem một chút không? Tôi muốn nhìn thử dáng vẻ bây giờ của tôi.” Cố Yên cầm gương đến cho cô, cô thấy trên mặt mình bôi một lớp thuốc phỏng màu vàng, đã được băng lại, tất cả đều là thuốc cổ truyền.

Gò má bên trái phỏng rất nghiêm trọng, gò má đỏ bừng, còn hơi sưng đỏ, cho dù xức thuốc cũng không giấu được.

Cô cảm thấy gương mặt mình sưng phồng lên, thật giống như… đầu lợn.

Cái này có gọi là hủy hoại khuôn mặt được không!

“Tôi gọi điện thoại nói với anh ba rồi, anh ba sẽ đến ngay. Đều là tại tôi hết, tôi quên mất sau lưng còn có một người.”

“Cô gọi anh ấy đến làm gì, dáng vẻ tôi bây giờ làm sao có thể gặp người khác được?”

“Yên tâm đi, cho dù cô có xấu ma chê quỷ hơn, anh tôi cũng sẽ không ghét bỏ cô đâu!”

“Tôi không cần ma chê quỷ hờn, bây giờ tôi cũng đã rất xấu xí rồi…”

Rất nhanh, Cố Gia Huy hộc tốc chạy tới, Hứa Minh Tâm đang ngồi trên giường bệnh, đưa lưng về phía cửa.

Mặt cô… sưng quả bóng.

“Minh Tâm, em không sao chứ?

Yên nói em bị phỏng.”

Cậu ba nhà họ Cố muốn xoay người cô lại, nhưng bị cô ngăn cản.

“Cậu na, tốt nhất anh nên chuẩn bị tâm lý, em sợ sẽ dọa anh chết ngất.”

Hứa Minh Tâm tràn đầy bi thương nói, dáng vẻ rất là ủ rũ. . ngôn tình tổng tài

Cố Gia Huy nghe vậy chân mày nhíu chặt, nghĩ đến lời Cố Yên nói.

Cà phê nóng hổi tạt lên mặt cô, chẳng lẽ hủy hoại khuôn mặt luôn sao?

Dù vậy, anh cũng sẽ không ghét bỏ cô.

Ban đầu ngay cả nửa gương mặt bị lửa đốt của mình cũng có thể dễ dàng chấp nhận, bây giờ vết phỏng nho nhỏ thì có đáng là gì?

“Minh Tâm, không sao hết, bây giờ y học phát triển như vậy, chẳng qua là một vết phỏng nhỏ xíu mà thôi, không cần quá khổ sở, chắc chắn có thể giải quyết. Em xoay người lại cho anh xe xem nào.”

“Rất xấu…”

“Có xấu hơn nữa anh cũng sẽ không ghét bỏ em!”

Thái độ Cố Gia Huy rất cương quyết, ôm lấy cô vào lòng.

Cố Gia Huy bình tĩnh nhìn khuôn mặt sưng đỏ của cô, cuối cùng không nhịn được phì cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.